rừng núi. Hơn nữa, hắn có một ngôi nhà ở trong khu vực rừng núi
như hôm qua anh nói.”
Hứa Hủ nói dứt câu, Quý Bạch cũng dừng bút. Hai người cúi đầu
xuống tờ giấy, nội dung viết trên tờ giấy giống hệt suy đoán của
Hứa Hủ.
Hai người nhìn nhau, đều thấy rõ sự phấn chấn trong mắt đối
phương. Quý Bạch đứng dậy gọi điện thoại: “Tôi là Quý Bạch, lập
tức điều tra đối tượng nam giới sống và làm việc trong khu vực
rừng núi, tuổi từ 22 đến 26, tốt nghiệp đại học, gần đây bị giáng
chức hay kỷ luật, đi giày số 42, có ngôi nhà riêng và xe ô tô công.
Người đó có thể là nhân viên kiểm lâm, thầy giáo ở khu vực rừng
núi, cũng có thể là nhân viên công vụ như lính cứu hỏa, cảnh sát
tuần tra...”
Ở đầu kia điện thoại, người cảnh sát phụ trách thông tin kỹ thuật
của cục tỏ ra nghi hoặc: “Quý đội, anh muốn tìm ai? Anh đều biết
rõ như vậy...”
Quý Bạch: “Hãy cho tôi câu trả lời trong thời gian nhanh nhất.”
Cúp điện thoại, Quý Bạch quay sang Hứa Hủ: “Anh đi đây!”
Hứa Hủ: “Anh nhớ chú ý an toàn.”
Quý Bạch đưa mắt quan sát xung quanh, đây là một khu nhà ở có
sân nhỏ, xung quanh tối om, vắng lặng như tờ. Anh ngoảnh đầu
nhìn Hứa Hủ: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ thân phận hung thủ.
Khu vực này có cảnh sát tuần tra nên tương đối an toàn, em cố
gắng ở trong nhà, đừng đi lung tung.”