Một người cảnh sát phụ trách kiểm tra dấu vết trong sân, chạy đến
báo cáo: “Quý đội, qua vệt bánh xe để lại trên nền đất, có thể
khẳng định kẻ tình nghi lái chiếc xe công xuống núi.”
Quý Bạch cất giọng nghiêm nghị: “Đuổi theo!”
Quý Bạch dẫn đội của anh đi nhanh xuống núi. Trên đường, anh
gặp một đội cảnh sát tuần tra. Sau khi trao đổi tình hình, bọn họ
nói ba tiếng trước, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe của nhân viên
kiểm lâm đi qua.
Dõi theo phương hướng bọn họ chỉ, Quý Bạch giật mình. Đó là
khu nhà dân nơi Hứa Hủ đang ở.
Quý Bạch lập tức rút điện thoại gọi cho Hứa Hủ nhưng đầu kia tín
hiệu máy bận. Khu vực rừng núi sóng điện thoại chập chờn, sau đó
anh gọi mãi cũng không thông.
Lúc này, chân núi không còn yên tĩnh như trước. Rất nhiều xe
cảnh sát chạy đi chạy lại, tìm kiếm dấu vết của Đàm Lương. Xe
cảnh sát tuần tra vừa vào đến cổng khu nhà dân, còn chưa kịp dừng
hẳn, Quý Bạch đã đẩy cửa nhảy xuống, chạy vào trong sân.
Trong sân vốn có hai cảnh sát làm nhiệm vụ canh gác, lúc này
cũng không thấy bóng dáng. Cửa phòng Hứa Hủ khép hờ, bên
trong không một tiếng động. Hô hấp của Quý Bạch ngưng trệ ngay
tức thì, anh lao đến đẩy cửa.
Trong phòng tràn ngập ánh nắng, nhưng không một bóng người.
Trái tim Quý Bạch tựa như chìm sâu xuống đáy vực, anh ngoảnh
đầu nhìn mấy người cảnh sát đi theo vào: “Người đâu? Người đâu