Không đợi Hứa Hủ lên tiếng, Diêu Mông đã nhắm mắt, không
nhìn cô.
Đêm càng về khuya, rừng núi càng giá lạnh, bóng cây đung đưa
dưới ánh trăng như ma quỷ lay động.
Quý Bạch và những người cảnh sát từ từ tiến lại gần một cái hang
dưới vách núi thẳng đứng phía trước. Hang động vừa sâu vừa yên
tĩnh, trông giống một cái hố đen. Bên trong dường như có ánh lửa
lập lòe.
Cảnh sát tụ tập ở ngoài cửa hang mỗi lúc một đông. Nhận được tin
tức từ hậu phương, Đại Hồ đi đến bên cạnh Quý Bạch, nói nhỏ:
“Diêu Mông tỉnh rồi. Cô ấy nói vị trí ở hướng này, chắc là cái hang
này.”
Quý Bạch phất tay, một người đứng đằng sau cầm ngọn đèn pha
lia vào trong hang động. Bên trong quả nhiên xuất hiện một bóng
người. Có lẽ bị giật mình bởi ánh đèn sáng loáng, hắn nhanh chóng
xoay người, đứng sát vào vách hang. Đằng sau lưng hắn là một
chiếc giường nhỏ, bàn ghế, tủ thấp và nhiều sợi dây xích sắt trên
mặt đất.
“Đàm Lương, anh đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí đi ra ngoài.”
Một người hét lớn.
Bóng người trong hang vụt qua, Quý Bạch gầm lên: “Cẩn thận!”
Anh vừa dứt lời, hai tiếng “pằng pằng” xé không khí truyền tới.
Người ở bên trong tựa hồ cười khẽ một tiếng.
“Là súng gây mê!” Đại Hồ toát mồ hôi lạnh, may không có ai bị
thương.