Khi Hứa Hủ tỉnh lại, cô phát hiện trước mắt tối đen. Cô lập tức
nhận ra, là một lớp vải dày đắp trên thân thể cô. Vì vậy mới không
có ánh sáng.
Một luồng khí lạnh từ trái tim lan tỏa, Hứa Hủ giữ nguyên tư thế
nằm thẳng bất động.
Cô có thể cảm nhận thấy, chân tay cô bị trói chặt bằng dây thừng.
Quần áo vẫn ở trên người, toàn thân cô không có cảm giác bất
thường. Điều này khiến Hứa Hủ hơi nhẹ nhõm. Bên dưới người cô
đắp một tấm vải dệt mềm mại. Tấm vải ẩm ướt, khí lạnh luồn qua
tấm vải, chui vào da thịt cô. Hứa Hủ còn nghe thấy tiếng gió thổi,
tiếng lá cây xào xạc và thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.
Lâm Thanh Nham quả nhiên đưa cô vào vùng rừng núi.
Đúng lúc này, Hứa Hủ chợt nghe thấy tiếng phụ nữ thở dốc ở bên
cạnh, tiếp theo là tiếng rên rỉ đứt đoạn. Hơi thở gấp gáp của đàn
ông và phụ nữ xen kẽ, chứng tỏ họ đang quấn quýt thân mật.
Toàn thân Hứa Hủ nổi da gà.
Một lúc sau, tiếng động ngày càng nhỏ dần. Giọng nói dịu dàng
của người đàn ông vang lên: “Có lạnh không em?”
Ngữ khí của người phụ nữ rất yếu ớt: “Không... không lạnh.”
Mặc dù trong định liệu nhưng Hứa Hủ vẫn rùng mình. Đó là Lâm
Thanh Nham và Diêu Mông.
Lúc này, Lâm Thanh Nham lên tiếng: “Bà xã, em xem cảnh tuyết
đẹp chưa kìa. Sau khi anh chết, anh không thể ôm em như bây
giờ.”