Thư Hàng ngột ngạt vô cùng. Nhưng Phùng Diệp đã khởi động xe,
đưa Diêu Mông đi mất.
Ngôi biệt thự Phùng Diệp mới mua nằm ở ngoại ô thành phố Lâm.
Khu vực này cây xanh um tùm, vừa yên tĩnh vừa trong lành. Mấy
bạn học cũ ngồi ở vườn hoa nướng đồ, uống rượu, trò chuyện.
Nhắc đến chuyện năm xưa, ai nấy đều cảm thấy xót xa trong lòng.
So với hình ảnh thiếu niên cao ngạo năm nào, tính cách của Phùng
Diệp bây giờ ôn hòa và chững chạc hơn nhiều. Anh ta ngồi bên
cạnh Diêu Mông từ đầu đến cuối, chăm sóc cô một cách tự nhiên.
Lúc này, một bạn học trêu chọc: “Hai người mấy năm trước vô tình
bỏ lỡ nhau, bây giờ có suy nghĩ đến việc nối lại duyên xưa?”
Mọi người đều cười ồ, Phùng Diệp cũng cười. Anh ta đặt tay lên
thành ghế sau lưng Diêu Mông, nhìn cô chăm chú. Bắt gặp vẻ mặt
của Phùng Diệp, mọi người đều hiểu ý, nở nụ cười đầy thiện ý.
Diêu Mông cười cười: “Đều là chuyện quá khứ rồi, mọi người
đừng nhắc đến nữa. Cánh gà đã nướng xong chưa?”
Phùng Diệp hơi ngây ra. Một người khác lập tức lên tiếng, cứu
vãn tình hình: “Nướng xong rồi, của cậu đây.”
Mọi người ăn uống một lúc, Phùng Diệp đi vào nhà lấy thêm đồ
ăn. Diêu Mông trò chuyện với các bạn vài câu. Sau đó, cô để túi
xách xuống ghế, đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Ngôi biệt thự thắp sáng đèn, Diêu Mông đi dọc hành lang vào bên
trong. Mới được vài bước, cô đột nhiên dừng lại.