Cánh cửa căn phòng bên tay phải khép hờ, nhưng cô vẫn có thể
nhìn thấy mấy tấm ảnh treo trên tường. Có ảnh Phùng Diệp chụp
chung với hai ông bà già, Diêu Mông nhận ra đó là bố mẹ câm điếc
của anh ta. Có ảnh tốt nghiệp phổ thông trung học, còn có một tấm
ảnh nghệ thuật cực lớn của cô. Đó là lúc hai người còn yêu nhau,
Phùng Diệp tiết kiệm nửa tháng chi phí sinh hoạt để lấy tiền cho cô
chụp tấm ảnh này.
Diêu Mông nhẹ nhàng đẩy cửa.
Nơi này hình như là phòng trưng bày. Ngoài những tấm ảnh chụp
còn có nhiều đồ vật như máy ảnh cũ, sách, vật trang trí điêu khắc
nhỏ.
Đúng lúc này, giọng nói dịu dàng của Phùng Diệp vang lên từ
phía sau: “Rất nhiều đồ vật đã bị mất, đồ anh tìm lại chẳng có là
bao, đều bày hết ở đây.”
Diêu Mông quay đầu cười với anh ta: “Sau này anh có thể bày
thêm nhiều đồ.”
Phùng Diệp không trả lời. Anh ta tựa người vào kệ tủ, cúi đầu
nhìn Diêu Mông chăm chú. Không khí trong phòng đột nhiên trở
nên mờ ám.
Diêu Mông đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Phùng Diệp nhưng
cô vờ như không biết. Cô thích thú ngắm một dãy con rối bày trên
kệ tủ. Đó là những con rối được khắc bằng loại gỗ màu vàng chanh
bóng loáng, mặt hình người tròn tròn đáng yêu, sinh động như thật.
Đôi mắt của những con rối được làm bằng khoáng vật zircon màu