Vừa định đi đến bấm chuông ngoài cổng, Diêu Mông vô tình nhìn
thấy Phùng Diệp qua bức tường trạm hoa rỗng. Phùng Diệp một
mình ngồi trên chiếc ghế nằm ở ngoài hiên nhà, tay anh ta cầm con
rối mặt người mà Diêu Mông nhìn thấy ban nãy, khóe miệng anh ta
ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Diêu Mông hơi ngây người, đứng bất động ở ngoài cổng, dõi theo
Phùng Diệp. Phùng Diệp cầm con rối đó đưa lên miệng. Anh ta đặt
một nụ hôn nhẹ nhàng vào miệng con rối. Ánh trăng chiếu rọi
xuống, thứ màu trắng trông giống chiếc răng ở miệng con rối lấp
lánh ánh sáng êm dịu.
Diêu Mông đột nhiên rùng mình. Trầm mặc trong giây lát, cô âm
thầm quay người bỏ đi.
Cùng thời gian đó, Quý Bạch tắm xong quay về phòng ngủ, bắt
gặp Hứa Hủ mở hết tài liệu, bày đầy trên mặt bàn, bộ dạng của cô
vô cùng tập trung.
“Em lại xem hồ sơ của vụ án Lâm Thanh Nham à?” Quý Bạch cất
giọng dịu dàng.
Hứa Hủ thở dài: “Ông xã, anh có nhớ em từng nói với anh. Trước
khi chết, Lâm Thanh Nham cho biết, sau khi Đàm Lương giết nạn
nhân thứ ba, hắn mới tìm Đàm Lương để thuyết phục Đàm Lương
chịu tội thay. Sau đó, khi phân tích vụ án, chúng ta cho rằng, chất
độc như kali xyanua rất khó kiếm. Có lẽ Lâm Thanh Nham mua ở
chợ đen bên Hồng Kông, trong khi Đàm Lương chỉ là một nhân
viên kiểm lâm bình thường, chúng ta không điều tra ra anh ta mua
từ nguồn nào.