mang đến cho Đỗ Thiết. Sau khi tan học, nếu Lâm Thanh Nham
cùng ông nội đi nhặt chai lọ, bán được một, hai đồng, hắn đều giao
cả cho Đỗ Thiết làm sinh hoạt phí. Đỗ Thiết nhận tiền, xoa đầu
Lâm Thanh Nham, khen hắn hiểu chuyện.
Sự việc xảy ra vào một buổi trưa mùa hè. Lâm Thanh Nham cầm
hộp cơm đến phòng ký túc của Đỗ Thiết như thường lệ. Hôm đó
trời rất nóng bức, Đỗ Thiết chỉ mặc quần đùi, để lộ tấm lưng rộng
trắng trẻo. Anh ta ngồi trên giường hút thuốc xem tivi, bên chiếc
quạt điện thổi ù ù.
Lâm Thanh Nham cầm hộp cơm, ngồi ở chiếc ghế nhỏ ăn cơm.
Một lúc sau, hắn đột nhiên phát hiện Đỗ Thiết mỉm cười nhìn hắn:
“Em là con trai, sao chẳng ra mồ hôi gì cả?”
Lúc bấy giờ, Lâm Thanh Nham 13 tuổi, khuôn mặt đã có nét. Hắn
thừa hưởng làn da vừa trắng vừa mịn từ người mẹ, đôi mắt và cặp
lông mày như nét mực vẽ. Nghe thầy giáo nói vậy, hắn hơi đỏ mặt,
chỉ cười cười không lên tiếng.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Nham định về lớp học, Đỗ Thiết vỗ vai
hắn: “Em ở lại đây ngủ trưa đi. Em cứ ngủ trên giường, tôi còn
phải chuẩn bị giáo án.”
Lâm Thanh Nham đương nhiên ngại ngùng, mở miệng nói không
cần. Đỗ Thiết ấn người hắn xuống giường rồi đứng dậy đi tới bàn
làm việc.
So với lớp học nóng như thiêu như đốt, nơi này có chiếu cói, quạt
điện thổi thẳng vào người, quả thực rất mát mẻ và dễ chịu. Lâm
Thanh Nham nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hắn còn nằm mơ,