NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 777

Nhưng cũng có người đối xử với Lâm Thanh Nham rất tốt. Đó là

cô giáo chủ nhiệm ngoài 30 tuổi, có con trai bằng tuổi hắn. Buổi
trưa, cô thường gọi hắn đến nhà cùng ăn cơm. Đây là khoảng thời
gian Lâm Thanh Nham được ăn no nhất. Hắn thấy hạnh phúc như
ở trên “thiên đường”. Thân hình hắn cũng lớn như thổi trong
khoảng thời gian này, chẳng mấy chốc tăng thêm mười mấy
centimet, cuối cùng cũng giống một đứa trẻ bình thường. Thành
tích học tập vốn rất kém dần dần khởi sắc. Phần lớn thời gian, Lâm
Thanh Nham vẫn trầm mặc ít nói. Vào ngày sinh nhật của cô chủ
nhiệm, hắn dè dặt ăn hết miếng bánh ga tô ở nhà cô, tặng cô tấm
thiệp do chính tay hắn vẽ. Trên tấm thiệp viết một câu: “Thưa cô,
sau này em lớn lên, em nhất định sẽ báo đáp cô. Em xin thề.” Cô
giáo chủ nhiệm rơi lệ khi đọc dòng chữ này.

Tuy nhiên, tình hình tốt đẹp không lâu dài. Cô chủ nhiệm bị điều

đi nơi khác khi Lâm Thanh Nham học lớp 8. Một thầy giáo mới
chuyển đến tên Đỗ Thiết làm chủ nhiệm lớp. Đỗ Thiết, khoảng 27,
28 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, diện mạo sáng sủa. Cô
chủ nhiệm đặc biệt nhờ vả Đỗ Thiết chăm sóc Lâm Thanh Nham.
Cô còn lén để lại cho Đỗ Thiết một khoản tiền, tuy không nhiều
nhưng đủ tiền ăn trưa của Lâm Thanh Nham suốt một học kỳ. Đỗ
Thiết nhận lời ngay, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Thanh Nham hòa
nhã như ngọn gió xuân.

Buổi trưa những ngày sau đó, Đỗ Thiết đều bảo Lâm Thanh Nham

đến phòng ký túc độc thân của anh ta. Ở căn tin dành cho giáo
viên, chỉ cần bỏ một đồng là được ăn một bát cơm rau lớn. Vì vậy
mỗi ngày, Đỗ Thiết đều lấy thêm ít cơm, chia cho Lâm Thanh
Nham. Tuần nào Lâm Thanh Nham cũng hái rau tươi ở ruộng nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.