nụ hôn mãnh liệt hơn trước, ánh mắt nhìn bà ta cũng đầy vẻ ái mộ.
Cử chỉ của hắn có khí chất gợi cảm và mê hoặc của người đàn ông
trưởng thành.
Trong sự nghiệp, Lâm Thanh Nham ngày càng lão luyện. Tần thị
dưới sự điều khiển của hắn nhanh chóng mở rộng. Mọi người đều
nói Lâm Thanh Nham sẽ dẫn dắt Tần thị bước vào thời kỳ phát
triển với tốc độ cao thứ hai...
Hắn giống viên ngọc trai cuối cùng cũng rửa sạch bụi bặm, bắt
đầu tỏa sáng.
“Tại sao?” Một lần, Tần Thù Hoa thở hổn hển hỏi Lâm Thanh
Nham khi bà ta bị hắn đè xuống thân, cuồng nhiệt đòi hỏi.
Lâm Thanh Nham cúi đầu hôn bà ta. Một lúc lâu sau, hắn mới trả
lời: “Vì tôi yêu mình. Thật ra, tôi luôn biết điều đó, mình cũng biết
đúng không? Trước kia là tôi không chịu nhìn thẳng vào trái tim
của bản thân.”
Đây là lời tỏ tình bùi tai nhất mà Tần Thù Hoa từng nghe trong
cuộc đời. Dù là một nữ cường nhân mạnh mẽ, sáng suốt của giới
thương mại, bà ta cũng không có cách nào thoát khỏi biển tình.
Sau khi phát hiện mắc bệnh ung thư, Tần Thù Hoa không một
chút do dự, lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Lâm Thanh
Nham. Bà ta vốn không chồng không con, Lâm Thanh Nham đi
theo bà ta nhiều năm như vậy, không để lại tài sản cho hắn thì cho
ai?
Lâm Thanh Nham không có phản ứng đặc biệt, chỉ mỉm cười nói
với bà ta: “Mình muốn làm thế nào thì làm.”