tất nhiên biết rõ cần biểu hiện ra sao. Vừa rồi tôi nhất thời quên
mất.
Một lúc sau, cô chủ nhiệm đi đến xoa đầu tôi, đồng thời nói với
một cô giáo khác ở bên cạnh: “Xem ra thằng bé sợ quá hóa mù mờ.
Bình thường thầy dạy toán quý nó nhất.”
Tôi vùi mặt trong cánh tay, ngoác miệng cười.
Tuy tôi thật sự tìm không ra thứ gọi là lòng thương cảm nhưng tôi
vẫn yêu cuộc sống như thường lệ. Tôi thích những lời khen ngợi
của thầy cô dành cho tôi, thích sự ngưỡng mộ của các bạn học, yêu
thích thế giới đẹp đẽ và giả tạo này. Mỗi ngày tôi đều sống vui vẻ,
vui vẻ đến mức tôi cảm thấy vô vị.
Năm 12 tuổi, tôi lần đầu tiên đả thương người khác. Sự kiện đó
giống một sự khai sáng, khiến tôi hiểu ra tại sao tôi lại buồn chán
như vậy.
Đó là một buổi chiều sau khi tan học, tôi đang trên đường về nhà,
một nam sinh to con đột nhiên xông ra, túm cổ áo tôi rồi đấm tôi.
Gương mặt truyền đến nỗi đau buốt, tôi rõ ràng cảm thấy tinh thần
chấn động, đồng thời có chút hưng phấn.
Tôi nhanh chóng bị đánh gục trên mặt đất. Bụng tôi rất đau, đầu
cũng đau. Tôi nhìn thấy trên nền đất bùn bẩn thỉu có máu mũi của
tôi.
Thằng đánh tôi hừ một tiếng: “Sau này, mày không được dính đến
Triệu Đình Đình, con bé đó là bạn gái của tao.”