Cô hàng xóm rất tức giận, lập tức gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm
của tôi.
Ngày hôm sau, bố mẹ của thằng tấn công tôi quả nhiên hùng hổ
đến trường tìm tôi. Gia đình bọn họ rất giàu có, lái xe con đến
trường. Cô chủ nhiệm và mấy thầy cô trẻ tuổi khác lập tức kéo tôi
đến trước mặt đôi vợ chồng đó: “Anh chị xem đi, con trai anh chị
đánh Phùng Diệp ra nông nỗi này. Từ trước đến nay, cậu bé chưa
bao giờ xảy ra xung đột với bạn bè, nó luôn là học sinh “ba tốt”,
sao có thể cầm gạch đánh con trai anh chị?”
“Đúng, không thể bắt nạt người khác như vậy. Bố mẹ Phùng Diệp
bị câm điếc, gia cảnh không tốt nhưng cậu bé rất chăm chỉ học
hành. Con trai anh chị cả ngày chỉ biết đánh nhau...”
“Hay là người khác đánh? Lúc đó con trai anh chị có nhìn thấy kẻ
ra tay không?”
Sự việc cuối cùng cũng chấm dứt, nhưng cuộc đời tôi đã mở ra
một ô cửa mới.
Lần đầu tiên tôi giết người là vào năm lớp mười một.
Lúc bấy giờ, tôi đột nhiên có rất nhiều món ăn tinh thần, những bộ
phim điện ảnh Hồng Kông truyền vào nội địa như Bản sắc anh
hùng, Bến Thượng Hải, Cổ hoặc tử... Chứng kiến cảnh máu thịt
tung tóe trên màn hình, lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi. Trong nhà
chỉ có một đầu máy cũ kỹ, bố mẹ đều đi làm. Tôi kéo rèm cửa, một
mình ngồi trong căn phòng tối. Bên ngoài, trời đổ cơn mưa rào rất
lớn. Tôi dừng hình ảnh, phát lại, dừng hình ảnh, sau đó phát lại
một lần.