Diêu Mông không nề hà ăn miếng thịt. Sau đó, nàng chau mày:
“Hơi khó nhai, rốt cuộc là thịt gì vậy?”
Tôi bỏ hộp cơm xuống đất: “Đồ ngốc, là thịt lạc đà. Một đồng
nghiệp của bố tớ mang từ tỉnh ngoài về cho.”
“Cậu mới ngốc.” Diêu Mông lườm tôi, đứng dậy định bỏ đi. Tôi
lập tức kéo tay nàng, nàng hơi đờ người, hai má đỏ ửng.
Tôi giơ bàn tay còn lại nâng gương mặt mềm mại của nàng. Đôi
mắt to long lanh nhìn tôi chăm chú: “Cậu... muốn làm gì?”
Tôi cúi xuống hôn nàng. Nàng giãy giụa, nhưng ngay sau đó tì tay
lên ngực tôi, toàn thân bất động.
Tôi chưa từng hôn ai bao giờ, chỉ có thể học theo hình ảnh trong
các bộ phim truyền hình. Tôi dùng sức mút đầu lưỡi của nàng.
Miệng nàng có mùi thơm nhàn nhạt của món thịt, và một vị trong
lành tươi mát khác hòa quyện vào nhau. Bộ phận ở thân dưới của
tôi gần như cương cứng ngay lập tức. May mà quần đồng phục rất
rộng nên Diêu Mông không phát giác.
Ngắm bờ mi rung rung, gương mặt đỏ ửng của nàng, tôi vừa cắn
môi nàng vừa thầm nghĩ: Nàng quyến rũ hơn sự tưởng tượng của
mình.
Tôi không giết người trong cả một học kỳ sau khi xác định mối
quan hệ với Diêu Mông.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, phảng phất một bộ phận của cơ thể
được thỏa mãn, khát vọng giết người không còn mãnh liệt như
trước. Mỗi lần tôi ôm Diêu Mông, hôn nàng, vuốt ve nàng, cởi hết