nhìn nhau vài giây, nước mắt Diêu Mông tuôn ra như mưa. Thư
Hàng bất chấp, ôm Diêu Mông vào lòng. Anh siết chặt vòng tay,
không cho cô giãy giụa: “Đừng khóc, đừng khóc nữa... phấn son
nhòe nhoẹt cả rồi kia kìa... Đừng khóc nữa, tất cả sẽ tốt thôi. Hãy
tin tôi… em hãy tin tôi...”
Lúc Quý Bạch bị Thư Hàng gọi ra ngoài, Hứa Hủ đứng dậy đi tới
phòng ăn lấy đồ ăn, đúng lúc gặp Hứa Tuyển. Ở những bữa tiệc
kiểu này, Hứa Tuyển không thể không uống rượu, mặt anh đã hơi
đỏ ửng. Anh bảo cô thư ký bên cạnh đi trước. Cô thư ký cất giọng
hỏi nhẹ: “Hứa tổng, tôi đợi anh ở đại sảnh. Lát nữa còn phải đi
chào hỏi Tào tổng của tập đoàn Tân Á.”
Hứa Tuyển gật đầu.
Đợi cô thư ký đi xa, hai anh em ngước nhìn bầu trời đêm yên tĩnh
ngoài cửa sổ. Một lúc sau, Hứa Hủ nói: “Lúc em sinh con, anh nói
đang tìm bạn gái. Bây giờ đã một năm rồi, anh, tuổi tác của anh
không còn trẻ nữa.”
Hứa Tuyển hơi say, anh nheo mắt nhìn em gái: “Em tưởng việc
tìm người thích hợp dễ lắm hay sao? Em xem cả phòng tiệc này đi,
gần như đám tiểu thư của cả thành phố Lâm đều có mặt ở đây, có
người thích hợp với anh không? Không có, anh tìm không ra.”
Hứa Tuyển nói câu này, Hứa Hủ đương nhiên tỏ ra tích cực. Cô
quay người quan sát phòng tiệc. Vài giây sau, cô lên tiếng: “Có
mấy người không tồi, cũng có cô gái thích hợp với anh đấy. Trước
đây anh nói với em thế nào? Phải tích cực, lẽ nào anh định để bố
già rồi còn suốt ngày lo lắng cho anh?”