Hứa Tuyển bắt đầu bận tối tăm mặt mũi. Một ngày, hai ngày, ba
ngày trôi qua.
Cũng chẳng phải không có lúc nào rảnh rỗi, chỉ là mỗi khi rút điện
thoại, tìm đến số của Mục Đồng, anh lại không có cách nào gọi đi.
Nên tiến hay lùi? Nên nắm giữ hay buông tay? Không hẳn anh do
dự thiếu quyết đoán, mà bởi vì cô không phải là người bình
thường. Cô khiếm thị, cô nhạy bén hơn người, cô thuần khiết vô
cùng.
Nếu bắt đầu với cô, anh làm sao có thể nhẫn tâm dừng lại? Cùng
cô bắt đầu, tức là dính dáng đến nửa đời sau. Nhưng anh không
biết, nửa đời sau liệu anh còn có thể gắn bó với một người?
Đến sáng ngày thứ tư, công việc cuối cùng cũng kết thúc. Hứa
Tuyển mấy ngày liền không ngủ. Cô thư ký nói: “Hứa tổng, anh
hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Trước mắt cũng không còn việc gì quan
trọng”. Hứa Tuyển gật đầu, lái xe đến cửa hàng sách. Đến nơi đã là
buổi trưa, ánh nắng ngày mùa đông chiếu lên cửa kính, vừa lấp
lánh vừa ấm áp. Tâm trạng của Hứa Tuyển bỗng dưng trở nên nhẹ
nhõm. Anh đẩy cửa đi vào trong cửa hàng sách. Mấy cô nhân viên
đều ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Hứa Tuyển đảo mắt một vòng
nhưng không thấy Mục Đồng. Một cô nhân viên đi tới, ngập ngừng
nói: “Hứa tiên sinh, chị Mục có việc, tối qua ngồi tàu về quê rồi”.
Cô nhân viên tỏ ra lo lắng, vì mấy ngày nay, Mục Đồng ở cửa hàng
sách 24/24 tiếng đồng hồ. Bọn họ không rõ xảy ra chuyện gì.
Tim Hứa Tuyển đập nhanh một nhịp. Cô đã đợi anh, đợi anh suốt
ba ngày qua.