Hứa Hủ mở quyển sách, chỉ vào hàng chữ Bray
[1]
ở bên dưới trang
đầu tiên: “Anh biết câu này có nghĩa là gì không?”.
[1] Chữ Bray là chữ nổi của người mù.
Hứa Tuyển biết đây là lời chú giải do Mục Đồng viết. Tất nhiên
anh không hiểu, anh lắc đầu.
“Làm vậy là xâm phạm đến quyền riêng tư của Mục Đồng. Tuy
nhiên, em vẫn quyết định đọc cho anh nghe.” Hứa Hủ thở dài một
tiếng.
“Em hiểu chữ Bray?”
“Vâng. Trước đây, khi rảnh rỗi em có xem qua bảng đối chiếu nên
về cơ bản có biết mặt chữ.”
Hứa Hủ cầm quyển sách, đọc chầm chậm: “Ngày 7 tháng 12, lần
đầu tiên tôi gặp Hứa tiên sinh”.
Hứa Tuyển giật mình, nghe em gái đọc tiếp: “Anh nói rất nhỏ, lại
cách khá xa, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ. Anh mỉm cười nói với
giám đốc: “Mục Đồng là bạn tôi”. Thật ra lúc đó, tôi không hề
quen biết anh. Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cả mùi
rượu và một mùi rất trong lành, không giống những người khác.
Mục Thần nói, Hứa tiên sinh trên báo chí có vẻ bề ngoài đầy sức
hấp dẫn. Tôi không thể tưởng tượng, anh là người như thế nào.
Ngữ khí của anh hết sức lạnh nhạt, nhưng anh lại ra tay giúp đỡ
người xa lạ như chúng tôi.
Ngày 9 tháng 2, lần đầu tiên anh đến cửa hàng sách của tôi. Anh
mượn cuốn Bạch Mã thổi gió tây, thì ra anh cũng đọc tiểu thuyết