NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 896

Xin lỗi, Thư Hàng. Đã hơn nửa năm trôi qua, nhưng cô chỉ cho

anh một câu như vậy.

Ngày hôm sau, Thư Hàng lên máy bay quay về Bắc Kinh, tâm

trạng rối bời. Anh tưởng đã mười phần chắc chín, anh tưởng cô có
tình cảm với anh. Ai ngờ một khi nói rõ, cô không cần tiếp tục giả
bộ ngốc nghếch, từ chối thẳng thừng. Thời gian qua cô chỉ dựa
dẫm vào anh, chứ không liên quan đến tình yêu. Nghĩ tới điều đó là
anh thấy đau lòng.

Lần này Thư Hàng rời xa rất lâu.

Diêu Mông nghĩ, có lẽ bất cứ người đàn ông nào cũng có giới hạn

cuối cùng. Thời gian này đúng là cô thường nhớ đến anh, nhớ
gương mặt ẩn hiện ý cười của anh, nhớ tới bộ dạng tuấn tú của anh
khi giảng giải cho cô về những vấn đề nhức đầu liên quan đến kinh
tế.

Nhưng không thể bắt đầu, cũng không biết khi nào mới có thể bắt

đầu.

Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện. Thành phố Lâm lại xuất hiện vụ

án giết người hàng loạt. Không hiểu tại sao, đối tượng đầu tiên
Diêu Mông nghĩ đến là Phùng Diệp. Có lẽ “một lần bị rắn cắn,
mười năm sợ dây thừng”, một chút bất thường cũng đủ khiến cô
nơm nớp lo sợ. Khi cô kể trực giác của mình với Hứa Hủ, Hứa Hủ
cũng sững sờ.

Sau đó để thăm dò, cũng nhằm mục đích dụ rắn ra khỏi hang,

Diêu Mông không biết lấy đâu ra dũng khí, hẹn hò với Phùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.