NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU TB - Trang 119

biết chúng ta sống ở đâu.”

Hứa Hủ nói khẽ: “Ờ.”

“Có phải Quý đội nghiêm khắc lắm không?”

“Tất nhiên rồi.”

Diêu Mông cười cười: “Mình thấy bình thường anh ấy hòa nhã đấy chứ.

Bạn tập luyện với anh ấy có thú vị không?”

Hứa Hủ thấy câu hỏi này có phần kỳ lạ: “Thú vị?” Cô lắc đầu: “Mình

không biết, mình và anh ấy không nói chuyện nhiều.”

Diêu Mông kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười tươi: “Thật ra

mình cũng định đi tập luyện, có lẽ sắp tới đây mình sẽ tập cùng hai người.”

Hứa Hủ quay sang nhìn Diêu Mông.

Diêu Mông giật mình, nghe Hứa Hủ nói: “Bạn xác định bạn có thể ngày

ngày thức dậy từ lúc 4 giờ rưỡi, chạy mười vòng quanh sân tập, thứ Bảy và
Chủ nhật không được nghỉ?”

Diêu Mông đột nhiên phì cười, giơ tay véo má Hứa Hủ: “Hứa Hủ, có lúc

bạn thật đáng yêu, khiến người khác chỉ muốn véo bạn một cái.” Ngừng
một lát, cô nói tiếp: “Nhà mình ở xa quá. Cuối tuần nếu có thể dậy sớm
mình sẽ đến tập, không dậy nổi thì bạn lại một mình tiếp tục chịu khổ vậy.”

Sáng ngày hôm sau vừa đến cơ quan, Hứa Hủ lập tức có cảm giác bị sét

đánh trúng đầu.

Bởi vì chỉ một lúc đi vệ sinh, trên bàn làm việc của cô đã xuất hiện một bó

hoa hồng trắng đỏ xen kẽ rất lớn. Bó hoa được bọc bằng giấy gói kẻ sọc
vàng nhạt, trông rất đẹp, rất bắt mắt.

Trong bó hoa kẹp một tấm card nhỏ, chữ viết như rồng bay phượng múa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.