Đột nhiên, anh cảm thấy người hơi nặng. Vừa mở mắt, anh liền bắt gặp
Diêu Mông ngồi bên cạnh đang cúi đầu đắp tấm khăn choàng màu đỏ lên
ngực anh.
Quý Bạch ngồi thẳng người.
Diêu Mông ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ngủ thêm một lúc nữa đi. Cả đêm
qua anh không chợp mắt, cơ thể không chịu đựng nổi. Khi nào đến nơi em
sẽ gọi anh dậy.”
“Không cần đâu, cảm ơn em.” Quý Bạch cầm khăn choàng đưa cho Diêu
Mông.
Tối qua, sau khi nhận lệnh của cục trưởng, hai người lái xe trên đường cao
tốc thông đêm, tờ mờ sáng đến huyện Hưởng Xuyên.
Hiện trường vụ án nằm ở thôn Ma Bồ. Quý Bạch lái xe cả đêm, bây giờ
mới đổi sang xe của công an huyện. Trên đường đi, anh tranh thủ chợp mắt
một lúc.
Ánh nắng ban mai ở bên ngoài cửa sổ chan hòa, Quý Bạch đặt tay lên tay
nắm cửa xe, nhìn chăm chú phong cảnh bên ngoài mà không lên tiếng. Diêu
Mông ngắm thân hình cao lớn, gương mặt nghiêng cương nghị tuấn tú của
anh, trong lòng cô hơi đau xót.
Im lặng một lúc, Diêu Mông đưa tập tài liệu cho Quý Bạch: “Em đã chỉnh
lý tài liệu anh cần.”
“Em vất vả nhiều.” Quý Bạch nhận lấy, cúi đầu xem tài liệu.
Diêu Mông không lên tiếng. Quý Bạch đọc xong phần nào, cô đều chủ
động nhận về. Lúc anh cần tài liệu khác, cô nhanh chóng tìm ra đưa cho
anh, lặng lẽ phối hợp cùng anh.
Đường ở làng quê lồi lõm nhấp nhô, cánh đồng cao lương dưới ánh mặt
trời um tùm xanh mướt. Đoàn người xuống xe, đi men theo mép bờ ruộng