Trong lúc hai người nói chuyện, Tô Mục đã lấy chìa khóa trên mặt bàn:
“Tạm biệt.”
Nửa đêm, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Hai người đi từng bước dọc theo
hành lang về phòng.
Hứa Hủ đặc biệt trầm mặc.
Quý Bạch bỏ hai tay vào túi quần, đi theo tiết tấu chậm chạp của cô.
Thật ra trong lúc bận rộn phá án, Quý Bạch vốn không phân tâm nhớ đến
cô. Nhưng vào thời khắc nhìn thấy cô ban nãy, tâm tình chỉ thuộc về “Hứa
Hủ” từng chút một lan tỏa trong lòng anh. Cảm giác đó rất mềm mại, hơi
nóng, thậm chí nóng hơn trước, khiến toàn thân anh vô cùng dễ chịu.
Cô gái nhỏ nửa đêm không ngủ, vừa đến nơi là chạy đi văn phòng tìm anh.
Tình thầy trò đâu bao gồm “một ngày không gặp như cách ba thu”. Cho dù
cô vẫn mù mờ, nhưng anh tin trong lòng cô cũng có anh.
Tất nhiên, vụ án chưa kết thúc, bây giờ không phải lúc nghĩ đến tình cảm
riêng tư. Nhưng là một người đàn ông, tâm ý của anh đối với Hứa Hủ càng
chắc chắn và mãnh liệt hơn trước. Dù anh không lập tức vạch trần sự thật,
nhưng cũng là lúc khiến cô ý thức ra sự thật.
Liếc qua đôi vai mảnh mai của Hứa Hủ, Quý Bạch nói: “Em mặc ít như
vậy không lạnh sao?” Không đợi cô trả lời, anh đưa cánh tay từ sau lưng lên
vai Hứa Hủ...
“Sếp!” Một giọng nói vui vẻ vang lên từ đầu hành lang, Đại Hồ sải bước
dài đi ra khỏi bóng tối: “Em đợi mãi không thấy sếp về phòng, Hứa Hủ
cũng ở đây à?”
Quý Bạch buông thõng cánh tay đang ở trong không trung, thần sắc anh
thản nhiên.