nháy, Quý Bạch đến lúc này mới xác định, Hứa Hủ hôm nay đưa anh đến
đây để xem phim.
Trên màn hình phát bộ phim điện ảnh tội phạm IQ cao của Mỹ, nội dung
vừa u ám vừa máu me, trong nước vẫn chưa công chiếu. Tuy nhiên, bộ
phim rất hợp với khẩu vị của Quý Bạch, Hứa Hủ cũng hết sức tập trung.
Một lúc sau, Quý Bạch đảo mắt qua hàng ghế trống. Tuy hôm nay là ngày
cuối tuần, nhưng cũng chẳng đến mức không một bóng người.
“Sao phòng chiếu không có ai?” Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, hỏi nhỏ.
Câu trả lời của Hứa Hủ quả nhiên nằm trong định liệu của anh: “Hôm qua
em nhờ thầy giáo, giữ nguyên cả phòng chiếu cho em, làm nơi chúng ta hẹn
hò.” Nói xong, cô tiếp tục xem phim chăm chú.
Quý Bạch ngắm gương mặt nghiêng bình thản của cô trong ánh sáng tối
mờ mờ, anh không nhịn được bật cười. Vài giây sau, anh nghiêng đầu hôn
lên má cô: “Từ nay về sau, những chuyện tương tự em giao cho bạn trai
làm. Em chỉ cần đưa ra yêu cầu là được.”
Sau khi kết thúc buổi xem phim, Quý Bạch vẫn đưa Hứa Hủ về nhà như sở
nguyện.
Ăn tối xong, hai người ôm nhau ngồi ở ghế sofa xem tivi. Quý Bạch ôm
vai Hứa Hủ, thì thầm vào tai cô: “Với tư cách một người bạn trai, anh có thể
đề xuất một yêu cầu?”
Hứa Hủ nhớ đến lời dặn dò “không được xảy ra quan hệ tình dục quá sớm”
của anh trai cô, cô nghiêm mặt hỏi: “Yêu cầu gì cơ?”
Quý Bạch: “Yêu cầu rất đơn giản, em chỉ cần động đậy chân là được.”
Động đậy chân? Hứa Hủ ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra vấn đề. Cô liếc qua
thân hình cao lớn chắc nịch của Quý Bạch, trong lòng hơi khô nóng, nhưng
cô không bài xích: “Được, em có thể thử xem sao.”