Hành động lần này là chỉ thị của cấp trên, vì vậy ông không trưng cầu ý
kiến của Quý Bạch, mà trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh xuống đội cảnh sát
hình sự và cá nhân Hứa Hủ. Bây giờ Quý Bạch tìm đến tận nơi, ông mới
chợt nhớ ra hai người đang yêu nhau.
Từ trước đến nay, cục trưởng luôn là người công tư phân minh, lúc quyết
định sẽ không nghĩ đến nhân tố không liên quan. Nhưng không để Quý
Bạch tham gia, đúng là vì nguyên nhân khác.
“Chuyện này cậu khỏi cần băn khoăn. Năng lực phá án của cậu đúng là rất
xuất sắc, lúc tổ chuyên án thảo luận danh sách thành viên, cậu cũng được đề
cử.” Nói đến đây, cục trưởng lập tức chuyển đề tài: “Khi cậu mới gia nhập
đội cảnh sát hình sự, tôi đã hứa với gia đình cậu, tuy công việc khó tránh
khỏi rủi ro, nhưng tôi sẽ không cử cậu đi những nơi nguy hiểm. Về điều
này, năm đó cậu cũng đã đồng ý. Chuyến đi Miến Điện lần này, tuy có sự
hợp tác của nước bạn, chắc sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng dù sao nơi đó
cũng là khu vực chiến loạn. Tôi nghĩ, người nhà cậu sẽ không đồng ý để cậu
đi.”
Quý Bạch không lên tiếng.
Anh đến tìm cục trưởng, thật ra không hoàn toàn vì Hứa Hủ. Đúng như cục
trưởng nói, năng lực điều tra truy bắt tội phạm của anh thuộc hạng hàng đầu
cả nước, anh rất thích hợp tham gia hành động lần này. Hơn nữa, “anh Lỗ”
trốn thoát ngay trong cuộc vây bắt do anh phụ trách. Cũng giống như đa số
cảnh sát hình sự có khí phách khác, Quý Bạch muốn chính tay bắt ả quy án.
Nhưng thái độ của cục trưởng rất kiên quyết, có lẽ sự việc này đã truyền về
Bắc Kinh, rất khó thay đổi.
Buổi tối, Quý Bạch tiễn Hứa Hủ đến khu chung cư nhà cô, Hứa Hủ mỉm
cười: “Tạm biệt.”
Hứa Hủ vừa quay người, Quý Bạch liền kéo tay cô, ngẩng đầu dõi mắt về
phía cầu thang: “Anh còn chưa đi tham quan nhà em lần nào.”