Hủ như con mèo lười đeo bám trên người anh. Hai tay cô ôm thắt lưng anh,
hai chân cô đan vào chân anh, vùi mặt vào ngực anh, ngủ say sưa. Cô coi
anh là gối ôm hay sao? Nhưng Quý Bạch không thể tiếp tục để cô ôm. Khả
năng kiềm chế của anh đã bị khiêu khích suốt cả buổi tối, bây giờ là thời
điểm yếu ớt nhất. Quý Bạch nhẹ nhàng gỡ chân tay Hứa Hủ, đứng dậy đi
tắm nước lạnh.
Khi anh quay về phòng ngủ, Hứa Hủ vẫn chưa tỉnh giấc. Quý Bạch ngồi
xuống mép giường, cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đưa lên miệng
hôn. Một lúc sau, anh đi ra ngoài ban công, khép chặt cánh cửa rồi gọi điện
thoại về Bắc Kinh: “Bộ trưởng Tiết, là cháu, tiểu Quý. Xin lỗi đã làm phiền
chú... Đúng ạ, cục trưởng chỗ cháu không chịu cho cháu đi, cháu tự nguyện
đề nghị gia nhập... Đúng là hơi gấp, cháu thành thật xin lỗi... Ông nội cháu
chắc chắn đồng ý để cháu tham gia, tính mẹ cháu hay lo lắng quá...”
Thành phố Lâm tiếp giáp biên giới Tây Nam, mỗi tuần đều có vài chuyến
bay bay thẳng sang Miến Điện. Thành viên tổ chuyên án đến từ các nơi
trong cả nước tụ tập ở sân bay, đáp chuyên cơ đi Miến Điện.
Đầu giờ chiều, mặt trời chói chang, chiếu ánh nắng rực rỡ vào phòng chờ
máy bay rộng rãi. Hứa Hủ ngồi ở hàng ghế trống không, cúi đầu xem tài
liệu liên quan đến vụ án. Các thành viên khác trong tổ chuyên án đều lớn
tuổi hơn cô, là nhân vật “có máu mặt” trong giới cảnh sát, hơn nữa bọn họ
đều quen biết nhau. Bắt gặp cô gái hiền lành ngồi yên lặng một chỗ, bọn họ
lên tiếng chào hỏi rồi không để ý đến cô, tụ tập một chỗ hút thuốc trò
chuyện. Vài phút sau, một cán bộ cấp phó phòng của Bộ công an được cử
làm tổ trưởng tổ chuyên án triệu tập mọi người.
Chiếc máy bay đã đỗ ở đường băng, cửa lên máy bay mở toang, cô tiếp
viên hàng không mỉm cười đứng ở lối vào chờ đợi.
Tổ trưởng cất giọng nghiêm túc: “Các vị, chúng ta sẽ nhanh chóng lên máy
bay, rời xa tổ quốc, đi sang nước bạn bắt tội phạm bị truy nã. Nhân đây, tôi
xin đại diện tổ chuyên án, đưa ra yêu cầu, cũng là bày tỏ thái độ, chúng ta