Hứa Hủ lắc đầu. Cô đang định nói chuyện với người cảnh sát ở bên cạnh,
đột nhiên một giọng nói đàn ông truyền tới: “Cô cảnh sát, hãy cho chúng tôi
số điện thoại liên lạc.”
Người vừa lên tiếng là Tử Kiêu. Anh ta cũng lên xe cấp cứu, ngồi bên cạnh
người phụ nữ. Hai người đều hướng ánh mắt về Hứa Hủ.
Hứa Hủ lãnh đạm trả lời: “Không cần đâu.” Nói xong, cô nở nụ cười nhàn
nhạt, vẫy tay bày tỏ sự khích lệ với bọn họ.
Lúc nhận được điện thoại của Quý Bạch, Hứa Hủ đang cầm chiếc đèn pin,
kiểm tra từng tấc cỏ ở trong công viên.
Lúc này, đêm đã về khuya, gió thổi hàng cây lay động như bóng ma chập
chờn. Âm thanh của Quý Bạch truyền qua sắc đêm, mang một vẻ lười nhác
và lạnh lùng: “Mấy giờ rồi?”
Hứa Hủ ngẩn người.
Sau khi xe cấp cứu đi khỏi, công viên liền bị phong tỏa. Cảnh sát bắt đầu
cùng người quản lý công viên kiểm tra hiện trường, xem còn chỗ nào giấu
lưỡi dao nguy hiểm. Hứa Hủ nói rõ thân phận của cô với cảnh sát, cô cũng
là nhân chứng nên được phép ở lại hiện trường.
Tuy trước đây Hứa Hủ theo giáo sư phân tích không ít vụ án, nhưng đây là
lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến. Cảnh sát và nhân viên cấp cứu đều khen
cô xử lý tình huống khẩn cấp rất tốt, giữ hiện trường hoàn chỉnh. Do đó,
trong lòng Hứa Hủ xuất hiện niềm hưng phấn và hồi hộp khó tả.
Trong tâm trạng hưng phấn đó, Hứa Hủ đã quên cả thời gian, đồng thời
quên cả bài tập Quý Bạch giao.
“Em quên mất.” Hứa Hủ thật thà trả lời. “Ở đây xảy ra vụ án cố ý gây
thương tích cho người khác.”