Hứa Hủ rút cây dùi cui trong túi xách ra: “Đi ra ngoài xem sao.”
Mặc dù đêm tối hun hút, công viên rộng lớn rõ ràng không còn bình lặng.
Mọi ngọn đèn đều bật sáng, cây cối sừng sững, mặt đất sáng mờ mờ. Tiếng
bước chân gấp gáp lúc gần lúc xa, ánh đèn pin loang loáng. Tiếng các nhân
viên bảo vệ liên tục báo cáo: “Anh Lý, ở đằng kia hình như có người!”,
“Bên này, Nhị Cầu, cậu đang ở đâu?”…
Trong tiếng động hỗn loạn, Hứa Hủ và đội trưởng Đinh đứng ở một bãi đất
rộng bên ngoài căn nhà. Đội trưởng Đinh tim đập thình thịch, anh ta ngoảnh
đầu, Hứa Hủ tay cầm dùi cui, phóng tầm mắt về rừng cây ở phía trước, bộ
dạng của cô không một chút vội vàng.
Mặc dù trông Hứa Hủ nhỏ bé có vẻ yếu ớt, nhưng trong mắt đội trưởng
Đinh, cô chính là một “vị thần”. Anh ta không thể đè nén lòng hiếu kỳ và
khâm phục, hỏi cô: “Cô cảnh sát, sao cô biết Dương Vũ là người thế nào?”
Hứa Hủ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Dương Vũ sống ở đâu? Mấy
người một phòng?”
Đội trưởng Đinh chỉ về đằng trước: “Ký túc xá nằm ở đó. Chúng tôi hai
người ở chung một phòng. Phòng của Dương Vũ bây giờ chỉ có một mình
cậu ta, vì cậu nhân viên còn lại đã về quê thăm gia đình rồi.”
“Anh hãy gọi mấy người đến canh chừng ký túc xá.” Hứa Hủ nói ngay.
Dương Vũ không ngốc nghếch. Nếu hắn không thể thoát khỏi công viên,
việc đầu tiên hắn nghĩ tới, chắc chắn là hủy chứng cứ. Hắn có khả năng giấu
dụng cụ gây án ở ký túc xá.
Đội trưởng Đinh lập tức hạ lệnh qua máy bộ đàm. Lúc này, trong máy bộ
đàm vang lên tiếng bước chân và âm thanh nôn nóng: “Anh Đinh! Chúng
em vừa phát hiện ra thằng đó.”
Đội trưởng Đinh hỏi ngay: “Ở đâu?”