Người đàn ông bên cạnh thở phì phò như con bò sắp chết, trước mắt Hứa
Hủ là vô số gương mặt hoảng hốt. Ở nơi không xa đã có thể nhìn thấy đèn
xe cảnh sát nhấp nháy.
Lưỡi dao sắc sượt qua cái cổ lạnh giá của Hứa Hủ. Hứa Hủ định thần, vừa
định mở miệng, bất chợt nhìn thấy đôi mắt Triệu Hàn lóe lên một tia kinh
ngạc.
Đằng sau có người.
Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu Hứa Hủ, cô liền nghe thấy Dương Vũ hét lên
một tiếng đau đớn.
Một cánh tay lặng lẽ từ đằng sau thò ra, như kìm sắt kẹp chặt cổ tay Dương
Vũ. Tiếng “rắc rắc” vang lên, bàn tay hắn bị bẻ thành hình gấp khúc, con
dao găm rơi xuống đất. Mặc dù chỉ trong giây lát, Hứa Hủ vẫn kịp nhìn rõ
cánh tay đó. Trong tay áo màu đen là bàn tay với các ngón dài sạch sẽ, tràn
đầy sức mạnh.
Dương Vũ dường như buông người Hứa Hủ ngay lập tức. Hắn đau đớn
nắm cổ tay mình, khuỵu đầu gối xuống đất.
Ở giây tiếp theo, Hứa Hủ cảm thấy ngực cô bị nắm chặt. Cô bị một lực kéo
về đằng sau, rơi vào lòng một người.
Lồng ngực của anh vừa rộng vừa ấm áp, Hứa Hủ bất chợt ngửi thấy mùi cỏ
tươi phảng phất như có như không. Người này dùng sức rất mạnh, siết chặt
vòng tay đến mức ngực cô đau buốt.
Triệu Hàn vui mừng kêu lên: “Sếp!”, rồi lập tức xông tới, túm hai tay
Dương Vũ và khóa còng số tám. Đám nhân viên bảo vệ vây quanh, Dương
Vũ đau đớn kêu liên hồi, sắc mặt hắn xám ngoét.
Là Quý Bạch.