NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 215

Hồng trầm mặc lạ thường, “Kinh Hồng, ngươi làm sao vậy, từ lúc bãi triều
đến giờ vẫn chưa thấy ngươi nói câu gì?” Dịch Kinh Hồng cúi đầu thẫn thờ,
căn bản là không có phản ứng gì. Quân Hoằng cảm thấy hơi kỳ quái, lại gọi
một tiếng, “Kinh Hồng.” Lúc bấy giờ Dịch Kinh Hồng mới phục hồi tinh
thần lại, “Dạ, điện hạ.” “Có chuyện gì, ta rất hiếm khi thấy ngươi mất tập
trung?” Dịch Kinh Hồng miễn cưỡng cười cười, “Hôm nay Kinh Hồng cảm
thấy thân thể không khoẻ, để điện hạ lo lắng rồi.” “Ừ, nếu thân thể không
khoẻ thì sớm về nghỉ ngơi đi!” Quân Hoằng rộng lượng vẫy vẫy tay, sau đó
nhìn theo bóng dáng Dịch Kinh Hồng biến mất ở ngoài cửa. “Điện hạ?”
Chiêm Xuân thấy hắn thần sắc khác thường, tiến lên từng bước hỏi, “Có gì
không thích hợp?” “Không có gì!” Quân Hoằng lắc đầu, nhớ tới lúc lâm
triều Diệp Tri cũng có lúc lạ thường, chẳng biết có phải cũng là thân thể
không khoẻ hay không! —oOo— “Ca ca!” Diệp Tri đang tựa người trên
ghế nằm đọc sách, Diệp Lạc vén mành đi tới. Nàng ngồi xổm bên cạnh ca
ca, nhìn kỹ thần sắc trên mặt hắn, “Hôm nay huynh cảm thấy có khỏe
không?” Diệp Tri buông quyển sách trên tay, ngồi cao lên một ít, cười nói
với muội muội, “Huynh tốt lắm, từ sáng đã ăn hết một chén cháo. Vừa rồi
Thanh Nguyệt còn nói chuyện với huynh, huynh mới bảo nàng trở về phòng
nghỉ ngơi.” Diệp Lạc yên lòng, “Vậy là tốt rồi.” Diệp Tri kéo tay nàng, lòng
bàn tay có chút lạnh, “Làm sao vậy?” Tuy rằng trên mặt nàng vẫn mang
theo ý cười, nhưng hắn vẫn cảm thấy cảm xúc của Diệp Lạc có chút không
thích hợp. Diệp Lạc lắc đầu, cúi người dựa vào trước ngực Diệp Tri,
“Không có việc gì, muội thấy mệt chết đi.” Tay đặt vào sau gáy nàng, Diệp
Tri nhẹ giọng nói, “Vậy ngủ một chút đi, đến giờ cơm chiều ta sẽ gọi
muội?” “Được, ca ca, huynh để muọi dựa vào ngủ một lát.” Diệp Tri nửa
ôm muội muội, thoáng nằm thẳng ra, tay kia cầm tấm chăn đắp cho nàng,
“Không về phòng ngủ sao, như vậy không thoải mái.” “Không về phòng
ngủ đâu, lạnh!” Diệp Tri giương mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ ánh nắng
sáng ngời, một hồi lâu mới nói giọng khàn khàn, “Ừ!” Diệp Lạc nhắm mắt
lại, không nghĩ linh tinh nữa, gần như là ngủ luôn ngay lập tức. “Ca ca, hai
ngày nữa muội phải ra ngoài một chuyến, có khi phải một tháng mới về
nhà, có chuyện gì huynh cứ trực tiếp nói với Tang Du.” Ăn xong cơm chiều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.