NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 255

không có triều đình, nặng thì sinh linh đồ thán, tiếng kêu than dậy khắp đất
trời, nhẹ thì ác bá hoành hành, dân chúng lầm than, dưới tình huống này,
thử hỏi ai có thể tiêu diêu tự tại?

Diệp Lạc bình tĩnh nhìn hắn, dường như đây là lần đầu tiên nhận thức vị

Thái tử chưa hết tính trẻ con này.

Nàng vẫn tồn tại ý bài xích đối với triều đình, thậm chí cả Hoàng

Thượng và Thái tử. Chỉ cảm thấy nơi không sạch sẽ này không hợp với
nàng. Cuộc sống mà nàng hướng tới, cũng không phải là ngày ngày phấn
đấu để được thăng quan tiến chức trong triều đình.

Nhưng nàng đã quên, triều đình cũng là nơi tạo phúc cho dân chúng,

những thứ nàng luôn chán ghét này lại liên quan đến niềm hạnh phúc và sự
sống chết của bao nhiêu người!

Quân Hoằng chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu.

– Ta biết thế lực trong triều rất rắc rối phức tạp, đâu đâu cũng có kẻ chỉ

mưu toan lợi lộc. Ta cũng biết, cho dù làm hoàng đế cũng chưa chắc có thể
thay đổi được gì. Có điều, chỉ cần sự tranh đấu ích lợi kia, còn có thể mang
lại lợi ích cho dân chúng, thì ta phải đi làm. Ta không dám nói rằng ta có
thể làm một người quân vương hoàn mỹ. Nhưng ta biết giang sơn dưới chân
này là thuộc về ta, ta phải có trách nhiệm mang lại cuộc sống hạnh phúc cho
con dân trong lãnh thổ của ta.

Ánh mắt của hắn rất thẳng thắn, thành khẩn mà cũng rất rõ ràng.

– Diệp Tri, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng ta biết ngươi

vẫn luôn không thích ta. Qua hôm nay, có lẽ ta cũng không còn cơ hội nói
những lời này, ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta luôn luôn cố gắng để trở thành
một vị quân vương kiệt xuất. Nếu… nếu chúng ta có thể sống sót, ngươi sẽ
giúp ta sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.