NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 430

Diệp Tri tiện tay múc cho nàng một chén canh, thổi cho nàng: “Ăn từ từ,

cẩn thận nghẹn.”

Diệp Lạc bắt đầu kể khổ, nói với hắn dọc đường đi đáng thương thế nào,

Vương gia kia đáng ghét, chỉ cho người ta ăn chay không cho ăn mặn. Cả
đường đi, nàng luôn nhớ tới thịt nướng của Diệp bá ra sao.

Diệp Tri mỉm cười nghe, cuối cùng, hỏi nàng: “Vị Thái Tử kia không

cho muội ăn thịt à? Không cho ăn thịt thì chúng ta không giúp hắn nữa, Lạc
Lạc, không bằng chúng ta cuốn gói bỏ đi thôi.”

“Hả?” Diệp Lạc cười gượng hai tiếng: “Cũng không phải như vậy, hắn

vẫn rất hào phóng, chủ yếu là thịt kia không ngon bằng trong phủ thôi.”

Diệp Tri nghe xong, tươi cười nhạt đi: ”Lạc Lạc, cuộc tranh đoạt ngôi vị

Hoàng Đế này, chúng ta đã phải mất gia gia rồi, muội xác định muốn để
ngươi bị cuốn vào đó sao?”

Cuốn vào? Từ hai năm trước, Diệp gia bọn họ cũng đã rơi vào vòng

xoáy này rồi. Diệp Lạc kéo tay Diệp Tri, cười thản nhiên: “Ca yên tâm đi,
lúc nào muội không muốn chơi nữa, thì sẽ có biện pháp đi ra.”

Có một muội muội rất thông minh, không biết là chuyện tốt hay là

chuyện xấu, Diệp Tri xoa đầu nàng: ”Lạc Lạc, có đôi khi huynh thật hy
vọng muội có thể ngốc một chút.” Như vậy, có lẽ nàng sẽ dễ dàng có được
hạnh phúc bình thường.

“Ca, muội ghét người ngốc! Huynh không thể để muội tự ghét mình

chứ?” Diệp Lạc bày ra vẻ mặt đau khổ: “Muốn muội ngốc đi, cũng không
phải việc dễ dàng đâu.”

Diệp Tri không cười nữa, chậm rãi nâng mắt, nhìn lá rụng bay tán loạn

trong viện: ”Lạc Lạc, sinh nhật của chúng ta sắp đến rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.