NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 487

Nàng là chỉ ai, thì trong lòng hai người đều hiểu rõ, Tang Du mở miệng

nói: “Phong Vương gia, xin hỏi hôm nay ngài đến hoàng thành lúc nào?”

“Buổi trưa.”

Tang Du rũ mắt xuống: “Vương gia một đường bôn ba, đã rất vất vả,

không bằng về trạm dịch nghỉ ngơi đi, đợi ban ngày công tử nhà ta lại mời
ngài đến nhà làm khách. Bây giờ sắc trời không còn sớm, xin thứ cho Diệp
phủ không tiếp được.”

Phong Phi Tự cười cười nhìn hắn: “Là Đại cô tử nhà ngươi an bài?”

Tang Du lại chắp tay: “Bây giờ không còn sớm, mời Vương gia về trạm

dịch nghỉ ngơi thôi. Mồng mười tháng sau là sinh nhật công tử nhà ta, hoan
nghênh Vương gia đến Diệp phủ làm khách.”

Lời vừa dứt, một vật màu xanh liền bay từ trong tay ra, Vô Nhai vội

vàng chắn trước người Phong Phi Tự, chặn lại. Cầm trong tay mới thấy rõ,
nó là một tấm thiệp mời màu xanh lục, còn phảng phất mùi hương tuyết
liên.

Phong Phi Tự nhận lấy, nhìn lướt ra sau, lại nhìn về phía Tang Du:

“Nàng ở đâu?”

“Ngủ.”

“Người kia, vẫn thích ngủ như vậy!” Phong Phi Tự lắc đầu, thở dài cười:

“Một người trời vừa tối đã có thể ngủ, cũng là phúc của nàng. Đi thôi, Vô
Nhai.”

Hắn xoay người rời đi, vẫn thong dong như trước, không có chút ảo não

nào vì phí công.

Nhìn hắn đi xa, Tang Du mới xoay người về tiểu viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.