NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 525

Diệp Lạc lại nở nụ cười: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn sẽ làm,

chúng ta đều biết mà, không phải sao?” Nàng đưa tay khoác lên vai Vô
Nhai, đè lại: “Vô Nhai, ngươi không thể ở lại. Ta sẽ không để ngươi gặp
tình cảnh khó xử như vậy. Ngươi đi đi, các ngươi đi đi. Sư huynh cũng
được, ngươi cũng được, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Từ nay về sau, mặc
kệ là phải rút đao với đối phương, đều không cần do dự. Đây là lựa chọn tốt
nhất của chúng ta.”

“Tiểu thư……!” Mắt Vô Nhai đỏ lên.

Diệp Lạc lắc đầu: “Vô Nhai, phải làm như vậy. Trên kiếm của ta, sẽ có

thể dính máu của huynh đệ ngươi, Quỷ Thủ, Minh Các, Hắc Mị. Tương tự,
nếu ta không như vậy, rất có khả năng sẽ ngã dưới đao của ngươi, còn có
thể là người bên cạnh ta Phong Gian, Tang Du…… Nếu đến ngày đí, chúng
ta yêu hận đan xen, không phải sẽ càng thống khổ sao? Không bằng như
vậy, đi đi thôi, thừa dịp chúng ta còn chưa đau khổ rối rắm.”

Ánh mắt Vô Nhai không động, im lặng nhìn nàng.

Diệp Lạc lùi lại từng bước: “Đi đi, Vô Nhai.”

Vô Nhai vẫn không nhúc nhích.

Diệp Lạc hơi thở dài: “Vô Nhai, ngươi đi đi.”

“Tiểu thư!” Giọng Vô Nhai có chút khàn khàn, Diệp Lạc còn không

chưa kịp mở miệng trả lời, đã bị cuốn vào một cái ôm ấm áp. Nàng chưa
bao giờ biết, Vô Nhai, trầm mặc ít nói lại có cái ôm ấm như vậy.

Vô Nhai ôm nàng, không nói một lời, chỉ có hai tay càng ngày càng

chặt, như muốn khảm cả người nàng vào lòng. Diệp Lạc nhắm mắt, để hắn
ôm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.