Vô Nhai nhìn nửa ngày, thật sự trả lời: “Không giống.”
Phong Phi Tự biết nói chuyện với Vô Nhai ít nói không vui gì cả, thuận
miệng hỏi: “Thế nàng giống cái gì?”
Vô Nhai thấp đầu: “Giống trà.”
Phong Phi Tự bất đắc dĩ lắc đầu: “Vô Nhai, lần sau nhất định phải nhắc
ta không cần nói đùa với ngươi.”
Vô Nhai không phản bác, hắn biết, hắn nói kỳ thật không sai chút nào.
Tiểu thư là một ly trà, đem sự chua xót chôn dưới đáy lòng, thứ tỏa ra lại
là mùi thơm ngát.
Nàng viết thư cho công tử, đều viết chuyện vui vẻ, ngẫu nhiên oán giận
cũng không ảnh hưởng toàn cục, lúc đau khổ thực sự, nàng sẽ không nói
nửa câu. Không chỉ không nói, nàng còn uy hiếp hắn: “Không được nói cho
sư huynh biết, nói cho hắn thì sau này hắn sẽ không cho ta đi, không cho ta
đi cũng chính là ngươi không được đi, hiểu chưa?”
Hắn không muốn đồng ý, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy tiểu thư vì
một vài việc mà bôn ba lao khổ, nhưng nếu tiểu thư thích, hắn cũng ngầm
đồng ý.
Tiểu thư khác với các nữ tử khuê các, nàng sống chân thật mà phấn
khích, sáng chói. Hắn thích tiểu thư tiêu sái như vậy.
Thời gian như vậy là mười năm.
Cho đến một ngày trên Thương Vụ Môn tuyết bay tán loạn, tiểu thư
đứng chờ trên đỉnh núi một đêm, hắn và Vương gia đứng dưới chân núi một
đêm.