NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 631

Cho nên Diệp Tinh Dương đã chạy suốt đêm về biên quan. Vốn dĩ hắn

còn muốn gặp tiểu thư nhà mình. Hắn biết, lúc trong lòng tiểu thư có tâm
sự, nhất định phải có người bên cạnh, nàng mới có thể ngủ được.

Hắn muốn ở cạnh tiểu thư, ít nhất để cho nàng ngủ một giấc an ổn.

Nhưng, hắn cũng chỉ dám đứng trên tường nhìn tiểu thư một cái rồi rời đi.

Lúc này, hắn không đành lòng dùng việc này để tăng thêm gánh nặng

cho nàng. Vai của nàng đã phải gánh vác quá nhiều rồi.

Lúc Dịch Kinh Hồng đưa hắn ra khỏi thành, có hỏi hắn: “Thực sự phải

đi đêm nay sao?”

Hắn hạ giọng: “Nàng rất thông minh, sẽ nhận ra mất.” Xoay người lên

ngựa, chạy nhanh đi. Vai lưng thẳng tắp, hốc mắt lại đỏ bừng.

Tiểu thư của ta, phải làm thế nào, mới có thể mở ra bầu trời của ngươi,

để ngươi vĩnh viễn tùy ý vui cười?

Thời điểm đưa tang, mưa phùn lất phất.

Diệp Lạc ôm chặt đứa bé trong lòng, hai người cùng nhau đưa tiễn

người thân.

Đứa bé trong lòng khóc vang trời, Diệp Lạc nhẹ nhàng vỗ về hắn, trong

tim lại đau đớn.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn mưa bụi đầy trời, đó là nước mắt mà ông trời

chảy xuống thay nàng.

Nàng quỳ trước mộ phần: “Ca ca, tẩu tử, giang sơn như họa, mỗi người

đều truy đuổi thiên hạ của bọn họ. Mà đây chính là của thiên hạ của ta,
thiên hạ của Diệp gia chúng ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.