NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 669

Diệp Lạc đứng trước mặt bọn họ, kiêu ngạo cười: “Ta và các ngươi quen

biết nhau, ít nhất cũng là mười năm. Diệp Nhất, lúc ta gặp ngươi, ngươi chỉ
có năm tuổi. Ta vụng trộm chui ra ngoài chơi. Tên ăn mày trên đường nhìn
thấy cái khóa trường mệnh trên người ta, thì có ý đồ xấu. Ngươi đã ôm ta,
dùng thân thể bảo vệ ta kín kẽ. Trên người chịu bao nhiêu quả đấm cũng
không buông ra. Cho đến khi đám người Toàn thúc tìm được, ngươi đã bị
đánh sắp hấp hối, lại vẫn ôm ta không buông. Sau đó, ngươi nói, ta giống
muội muội ngươi bị nước cuốn trôi mất, cho nên nhất định phải bảo vệ ta
cho tốt.”

Trong mắt của Diệp Nhất lạnh lùng có chút ấm áp.

Diệp Lạc hít cái mũi: “Diệp Nhị, lúc ta gặp ngươi, ngươi bị người ta

ném ra khỏi quán rượu. Ngươi nói, ngươi không phải ăn xin, ngươi đi tìm
việc làm. Lúc đó, ngươi chỉ có năm tuổi.”

Diệp Nhị nâng mắt nhìn: “Tiểu thư cũng chỉ có năm tuổi.” Hắn vẫn nhớ

rõ, lúc ấy tiểu thư ăn mặc giống một cục bông, khó nhọc ngồi xổm xuống
nói: “Tiểu ca ca, huynh đến nhà ta làm việc đi, một ngày ta cho huynh năm
cái bánh bao.” Vì thế, hắn đã đến.

Diệp Lạc mỉm cười, sau đó, lại nhìn Diệp Tam, nhớ lại từng cảnh tượng

gặp mặt của từng người một. Tuy đã qua mười năm, nhưng khi nhớ lại, nó
vẫn rõ ràng như mới xảy ra.

Theo dòng ký ức chậm rãi xuất hiện, tim Diệp Lạc cũng mềm mại hơn:

“Ta chưa từng hỏi tên các ngươi, cũng không đặt tên cho các ngươi, là vì
hôm nay.”

Nàng mở cái thùng mà Tang Du và Phong Gian Ảnh bê ra, bên trong là

rất nhiều túi lớn: “Thập Cửu tiếp tục phụ trách việc của Phong Mãn Lâu,
Thập Nhị và Thập Bát ở lại chăm sóc Thiên Hạ. Mười sáu người còn lại,
mỗi người đi lên lấy một cái túi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.