NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 671

“Chúng ta cũng không đi.” Thập Tứ lôi kéo Thập Ngũ, cũng quỳ theo:

“Tiểu thư, chúng ta cũng giống như trước, ngươi làm việc của ngươi, chúng
ta đi theo phía xa, chúng ta sẽ che dấu tốt, không để người khác phát hiện.
Tiểu thư, ngươi để chúng ta ở lại đi.”

Diệp Lạc xoay người sang chỗ khác, bỗng nhiên nói to: “Diệp Nhất,

Diệp Nhị, …, Diệp Nhị Thập.”

“Dạ.”

“Xếp thành hàng.”

“Dạ.”

“Đằng sau quay, ra cửa, không được quay đầu, đây là mệnh lệnh. Năm

năm sau, ta ở đây chờ các ngươi.”

Sau một lúc, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, sau đó, dần dần đi xa.

Không ai cúi đầu, dù cho nước mắt tung bay trong gió, bọn họ vẫn ngẩng
cao đầu, mang theo sự kiêu ngạo của phủ binh Diệp gia.

“Tiểu thư, vì sao lại bắt bọn họ rời đi, bọn họ không muốn mà.” Chờ tất

cả bình tĩnh lại, Diệp Thập Nhị mới khóc hỏi.

Diệp Thập Cửu trầm mặc lau nước mắt của Diệp Lạc, lắc đầu với Diệp

Thập Nhị.

Diệp Lạc nắm tay Diệp Thập Cửu, hít mũi, rồi phun ra một hơi: “Tin ta

đi, năm năm sau, các ngươi sẽ nhìn thấy bọn họ chân chính.”

Từ Dịch Kinh Hồng và Diệp Tinh Dương, Diệp Lạc đã hiểu, nàng nghĩ

rằng nàng đã rất hiểu họ, nhưng vẫn chưa thể khiến bọn họ tỏa sáng, thứ
bọn họ thiếu, chính là một cơ hội bùng nổ. Nàng đã suy nghĩ rất lâu, hai
mươi phủ binh Diệp gia, người người đều văn võ song toàn. Nếu mai một ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.