NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 699

Diệp Lạc xoa trán: “Chỉ sợ không phải một, mà là vài cái.” Suy nghĩ

một lát, nàng cười lạnh: “Nếu thực sự có quân đội khổng lồ như vậy tồn tại,
thì bọn họ cần lương tiền và sân huấn luyện. Nhưng có thể làm trong hai
năm mà không ai nghi ngờ thì nhất định bọn họ có một thân phận quang
minh chính đại. Mà điều này, Trương Đài Minh có thể làm được. Hắn
chưởng quản Bộ Binh, hắn nói tạo dựng một quân đội ở đâu thì chính là ở
đó. Người ngoài không biết được, mà Hoàng Đế cũng không biết, như vậy
bọn người này, trở thành thế lực tư nhân của bọn họ. Sở dĩ bọn họ cần quốc
khố, chỉ sợ là vì che giấu quân phí tăng cao khiến Hoàng Thượng nghi
ngờ.”

Quân Hoằng đấm một quyền vào thân cây bên cạnh, lá cây sớm khô héo

rụng xuống: “Thật đáng giận.”

Diệp Lạc nhảy ra xa vài bước: “Cẩn thận một chút, đó là cây của ca ca

ta.”

“A!” Quân Hoằng vội vàng bỏ tay ra. Một lát sau, như là nhớ tới cái gì:

“Ngươi chỉ có một muội muội mà, ở đâu ra ca ca?”

Diệp Lạc liếc hắn một cái: “Ca ca mà ta quen.”

“Ai thế?”

“Ngươi không biết.”

“…….”

Trước khi đi, Quân Hoằng nhanh chóng hôn lên mặt nàng một cái.

“A, ngươi!” Diệp Lạc khó thở, trừng mắt hắn.

Quân Hoằng nhảy ra xa mấy bước: “Ta để ngươi thích ứng từ từ, được

rồi, ta đi đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.