NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 710

chứ.”

Diệp Lạc rất ủy khuất: “Ta sao biết là hắn sẽ ra tay chứ. Có phải ta cố ý

muốn bị đánh đâu,ngươi tức giận cái gì?”

Lần này Quân Hoằng cứng rắn hơn, nhất định không nhìn nàng: “Ngươi

không cố ý bị đánh à? Sao ta lại thấy là ngươi cố ý chọc tức hắn, đưa mặt
lên cho hắn đánh hả?”

“A, hóa ra Hoàng Thượng thông minh như vậy. Nhanh vậy đã hiểu ra

rồi.” Diệp Lạc le lưỡi, lại bị đau mà nhăn mặt lại.

Rốt cuộc Quân Hoằng không ngồi yên được nữa, vỗi vã phi sang, nhìn

mặt nàng, vẻ mặt đau xót: “Đau lắm hả?”

“Đương nhiên, ngươi thử thì biết.” Da nàng mỏng như vậy, sao có thể

chống lại được một quyền của tên thô lỗ Trương Đài Minh kia chứ. Lần này
nàng phải hi sinh lớn đấy.

“Đáng đời, ai bảo ngươi thể hiện chứ!” Miệng thì mắng nàng, nhưng

ngay cả tay cũng không dám chạm vào.

Diệp Lạc cười một chút: “Ai bảo ta thể hiện, không phải ngươi cũng

phối hợp với ta sao? Sao ngươi lại biết hả? Chúng ta có nói trước đâu, ta
cũng đột nhiên nghĩ ra mà.”

“Hừ! Ngươi nghĩ gì mà ta không biết hả? Nhưng mà sau này đừng đưa

mình vào nguy hiểm nữa. Chuyện của Bộ Binh, chúng ta có thể nghĩ cách
khác mà.” Quân Hoằng nhìn mặt nàng, lại đau lòng không thôi, oán giận
mắng: “Trương Đài Minh kia ra tay nặng như vậy. Thật đáng giận mà.”

Diệp Lạc gật đầu: “Đúng vậy.” Sớm muộn gì nàng cũng sẽ báo thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.