NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 841

Diệp Lạc buông tay ra, còn vỗ vỗ vai hắn, tâm tình có vẻ tốt: “Các ngươi

chờ luận công nhận thưởng đi. Tinh Dương, chúng ta đi.”

Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp nơi.

Quân đội Sùng Hưng luôn chỉ phòng thủ đột nhiên phản kích. Từng tầng

tên vọt tới phía Quân Phi Tự trên núi.

“Vương gia, đây là chuyện gì. Bọn họ sẽ không nghĩ là tùy tiện bắn như

vậy là có thể bắn tới chỗ chúng ta chứ? Bọn người đó thực sự coi mình là
người giỏi giang sao? Khoảng cách xa như vậy. Thật là buồn cười!” Một vị
tướng lĩnh reo lên.

Minh Các cũng nghiên cứu mũi tên nhặt được, cau mày nghĩ không ra:

“Hơn nữa bên ngoài tên này bọc cỏ khô, không phải thiết, cho dù bắn tới
người, thì cũng không có vấn đề gì.”

Phong Phi Tự cau mày, hắn cũng không rõ đây là chuyện gì.

“Vương gia, chúng ta làm gì đây?”

“Tạm thời để bọn họ bắn đi, xem bọn họ rốt cuộc giở trò gì!” Tuy nói

như vậy, nhưng hắn vẫn thấy bất an. Lạc Lạc sẽ không làm chuyện nhàm
chán như vậy chứ, trong thời khắc mấu chốt này còn làm mấy thứ vô dụng
này?

Đáp án, rất nhanh được công bố, nhưng cũng đã quá muộn.

Đợt tên cuối cùng bắn tới, đều mang theo lửa, cùng với cỏ khô lúc trước,

lại thêm gió thổi, rất nhanh đã thiêu cháy rất nhiều nơi ở lưng chừng núi.

Khiến rất nhiều người của Quân Phi Tự bị chết cháy. Bọn họ hoảng sợ

chạy trốn về phía trước. Nhất là đám lính ở phía sau, chết rất thảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.