NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 840

thở dài nhẹ nhõm: “Diệp tướng, ngài nghỉ ngơi đi. Do hôm qua nhà bếp
không dùng hết củi, có binh lính vụng trộm hút thuốc, không cẩn thận đốt,
không có gì to tát cả đâu.”

Diệp Lạc lúc này mới yên tâm, may mà không có việc gì: “Tốt lắm, ta đi

ngủ trước.” Đi được hai bước, nàng lại ngừng lại: “Chờ một chút, Diệp
Tướng Quân, phiền ngươi dẫn ta tới chỗ châm lửa.”

Đám binh lính đang ở xử lý chỗ bị đốt. Thấy Diệp Lạc tới thì nhanh

chóng tránh ra hai bên.

Diệp Lạc ngồi xổm xuống, nhặt than củi cháy đen lên nhìn một lúc lâu,

hỏi một binh sĩ gần nàng nhất: “Bị đốt rồi mà còn có thể cháy tiếp à?”

“Đương nhiên, lúc trước bị ẩm ướt không dễ đốt, đốt rồi nhưng chưa

cháy hết, thì chỉ cần hong khô là lại có thể châm lửa. Trước kia lúc chúng ta
hành quân gấp gáp, không thể chờ cành cây khô để nấu cơm, cũng không có
thời gian đi kiếm củi, cho nên sẽ đốt sẵn một ít làm dự trữ.”

“Phải không?” Diệp Lạc hỏi một câu.

Binh lính đó đột nhiên quỳ xuống: “Thừa tướng, Tướng Quân, tối hôm

qua là nhà bếp không cẩn thận, không xử lý tốt mới xảy ra chuyện như vậy.
Xin Thừa tướng và Tướng Quân khai ân, tha cho bọn tiểu nhân một mạng.”
Lời này vừa nói ra, binh lính chung quanh đều quỳ xuống.

Diệp Lạc nở nụ cười, tự tay nâng binh sĩ kia dậy: “Các ngươi lập công

lớn, thưởng còn không kịp, làm sao có thể trừng phạt các ngươi chứ?”

Hả? Như vậy còn gọi là lập công à? Binh sĩ đó càng khẩn trương, hai

chân lại muốn quỳ xuống, nhưng công phu của hắn làm sao bằng được Diệp
Lạc. Diệp Lạc giữ tay hắn, hắn có muốn quỳ cũng không quỳ nổi, mặt đỏ
bừng lên: “Diệp tướng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.