NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 930

Diệp Lạc đứng ở dưới đài nhìn lên, trong mắt có sự dịu dàng thản nhiên.

“Sao hả? Hối hận lúc trước đòi hắn làm ca ca, lấy họ Diệp hả?” Phong

Gian Ảnh đi từ phía sau lên, đứng sóng vai với nàng, nhìn về phía Diệp
Tinh Dương.

Diệp Lạc thở dài: “Ta chỉ có cảm giác nhà có con trai mới trưởng thành

thôi mà!”

Phong Gian Ảnh nghẹn lời, nửa ngày sau mới nói: “Tiểu Diệp Diệp,

ngươi nghĩ Diệp Tinh Dương là trẻ con như Diệp Thiên Hạ sao?”

Thiên Hạ à? Diệp Lạc thu hồi tầm mắt: “Phong Gian, ngươi nói xem bây

giờ Thiên Hạ đã biết gọi cô cô chưa?”

Phong Gian Ảnh giật mình: “Ừ nhỉ, chúng ta nên trở về xem xem.”

Diệp Lạc cười cười: “Phong Gian, thu dọn đồ đi!”

Ai cũng có thiên hạ của riêng mình. Diệp Tinh Dương, từ nay về sau,

cũng có thiên hạ của riêng hắn. Sẽ không cần vì sự tồn tại của nàng mà làm
lu mờ phong thái của mình, cũng không cần che giấu ánh sáng của mình vì
nàng nữa.

Ngoài Thành Phụng Định, cảnh tượng máu tươi đầu đất, thi thể khắp nơi

ngày đó giờ đã không còn nữa. Khắp nơi đều là mùi thơm của đất, chỉ còn
lại một khung cảnh an bình.

Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa chạy tới, ai người chạy như bay đến cửa

thành. Diệp Tinh Dương chạy đến trước, dừng lại, ánh mắt sáng như sao
nhìn về phía sau.

Diệp Lạc đến sau, cũng dừng ngựa lại, thở hổn hển nhìn hắn, trong mắt

hiện ý cười: “Tinh Dương, bây giờ ta không thắng được ngươi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.