NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 936

“Đi đi.”

Đến tận mặt trời lặn, hai người mới dời được tảng đá đi, mệt lả ra.

Sau khi dời tảng đá ra thì cuất hiện một cái hố to. Diệp Lạc nhảy xuống,

bọc ống trúc vào giấy dầu rồi đặt vào trong đất. Nhưng tay vừa chạm vào
đất, đã thấy có vẻ là lạ. Chỗ tiếp xúc lạnh như băng, nàng nhẹ nhàng gạt đất
ra, gọi lên: “Phong Gian.”

Dưới bùn đất, là một cái tráp xanh biếc.

“Chẳng lẽ nói đây là cái tráp Lương Lược chuẩn bị để ống trúc. Thế sao

lúc đó không chôn luôn nhỉ?” Phong Gian Ảnh khó hiểu.

Diệp Lạc mở tráp ra, bên trong đựng một cái lệnh bài, và một phong thư.

Bên ngoài thư viết: “Thân gửi con gái.”

Diệp Lạc lau mồ hôi trên đầu, chần chừ, đây là Lương Lược viết cho

Lương Tích Nghi. Nếu nàng mở ra, chẳng phải sẽ biến thành con gái Lương
Lược sao?

Phong Gian Ảnh không quan tâm nhiều như vậy, cầm lấy xem: “Ta xem

hộ Lương Tích Nghi.”

Vừa mở thư ra, vẻ mặt hắn liền thay đổi. Thư rất ngắn, hắn rất nhanh đã

xem xong. Sau đó, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cổ quái: “Công tử, hóa ra lời của
người xưa là thật. Người tốt sẽ được đền đáp.”

Thư là Lương Lược viết cho Lương Tích Nghi, trong thư nói cho nàng

ấy danh sách tất cả tử sĩ của Lương gia, cùng với viẹc làm sao để liên lạc và
phương pháp chỉ huy tử sĩ, kể cả đội quân ở Cốc Tử Vong, cũng được nói
trong thư. Mà đi kèm thư là lệnh bài chỉ huy tử sĩ cao nhất.

Diệp Lạc xem xong, không khỏi tán thưởng liên tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.