NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 935

Lấy ống trúc trong lòng ra, nghĩ nghĩ, lại nói: “Lương tướng, bất luận

lúc ngươi sống, chúng ta có mâu thuẫn gì, hiện giờ ta thay Lương Tích Nghi
hoàn thành tâm nguyện của ngươi, coi như xóa bỏ mọi ân oán của chúng
ta.”

Phong Gian Ảnh lấy đoản đao tùy thân ra, ngồi xổm trước mộ phần đào

đất, vừa đào vừa nói: “Công tử, ngươi nói xem có phải việc đời dễ thay đổi
không? Còn có phần buồn cười nữa, ai có thể nghĩ tới tâm nguyện của
Lương Lược lại do ngươi hoàn thành?”

“Nói nhiều, mau đào đi.”

“Không phải, công tử, a…….”

Đoản đao đụng phải một vật cứng, kêu lang keng. Vẻ mặt Phong Gian

Ảnh đau khổ, ngẩng đầu lên: “Công tử, phía dưới là tảng đá lớn, thôi bỏ đi,
cứ chôn bừa thôi.”

Diệp Lạc nhìn nhìn, mặt nhăn lại: “Không được đâu, mới đào được nông

như vậy, chỉ mấy trận mưa là bị lộ ra.”

“Nhưng đây là đá đấy: “ Hắn lại đào chỗ bùn đất bên cạnh: “Hơn nữa

còn là một tảng đá rất to nữa!”

Diệp Lạc đặt tay lên trên tảng đá, thử vận lực, quả nhiên rất dầy. Nếu

dùng lực làm vỡ thì cũng được, nhưng là mộ phần ở ngay bên cạnh. Nhỡ
dùng sức không tốt sẽ làm hỏng cả mộ phần, lúc đó mới là tội lớn.

Nàng đứng dậy: “Phong Gian!”

“Làm sao thế?”

“Đi tìm cuốc và xẻng đến, chúng ta thử chuyển tảng đá này đi.”

“Hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.