NGAI VÀNG LỬA - Trang 220

14. Tại ngôi mộ của Zia Rashid.

CHIẾC QUÁCH ĐƯỢC làm bằng nước.

Nó có hình dáng của một người quá khổ với bàn chân tròn, vai rộng, và có
khuôn mặt mỉm cười sung sướng, giống như các áo quan của người Ai Cập
mà tôi đã nhìn thấy; nhưng toàn bộ được chạm khắc bằng chất lỏng phát
sáng tinh khiết. Nó được đặt trên chiếc bệ đá ở giữa căn phòng hình vuông .
Nghệ thuật Ai Cập được dùng để trang trí trên các bức tường, nhưng tôi
không để tâm đến chuyện đó.

Bên trong chiếc quách, Zia Rashid bồng bềnh trong chiếc áo choàng màu
trắng. Hai cánh tay cô ấy vắt chéo trên ngực. Cô ấy nắm chặt trong lòng
bàn tay chiếc gậy móc và cây côn xích đầu gắn cầu gai, biểu tượng của
pharaoh. Chiếc gậy và chiếc đũa thần của cô ấy lơ lửng bên cạnh. Mái tóc
đen ngắn của cô ấy trôi bồng bềnh quanh khuôn mặt, đẹp y như trong trí
nhớ của tôi. Nếu bạn đã từng nhìn thấy bức điêu khắc nổi tiếng của Nữ
hoàng Nefertiti, Zia gợi cho tôi nhớ tôi đến bà ấy, với hàng lông mày cong
cong, gò má cao, chiếc mũi thanh nhã, và đôi môi đỏ hoàn hảo.

[Sadie nói rằng tôi đã miêu tả quá mức, nhưng đó là sự thật. Nefertiti được
gọi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới là có lí do của nó. ]

Khi tôi tiến lại gần chiếc quách, nước bát đầu mờ dần. Một dòng nước chảy
róc rách xuống các cạnh, lần theo biểu tượng giống nhau lặp đi lặp lại.

Bes lầm bầm trong cổ họng. "Cháu không nói cho ta biết cô ấy là một vị
thần nhỏ."

Tôi đã không nghĩ phải đề cập đến chuyện này, nhưng tất nhiên đó là lí do
vì sao Iskandar giấu kín Zia. Khi cha chúng tôi giải thoát các vị thần ở Bảo
tàng Anh, một trong các vị thần—nữ thần sông Nephthys—đã chọn Zia làm
thân chủ.

"Đó là biểu tượng của Nephthys?" cháu đoán thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.