NGAI VÀNG LỬA - Trang 242

ăn. Walt biến các con lạc đà thành bùa hộ mạng trở lại, cảm ơn các thần, và
chúng tôi lê bước vào Bahariya.

Trang trại chà là không khó tìm lắm. Tháp nước đen nằm ở rìa một tòa nhà,
và nó là kiến trúc cao nhất trong tầm nhìn. Chúng tôi tiến về phía trước
tháp nước, đi qua cánh đồng cọ tạo một chút bóng râm dưới ánh nắng mặt
trời. Một ngôi nhà trong trang trại bằng gạch không nung hiện ra phía xa.
Nhưng chúng tôi không nhìn thấy bất cứ ai. Có lẽ người Ai Cập biết tốt hơn
là không nên ở bên ngoài dưới sức nóng của buổi trưa.

Khi chúng tôi tiến tới tháp nước, tôi không nhìn thấy bất cứ lối vào lăng mộ
hiển hiện nào. Cái tháp trông khá cũ - bốn cột thép han rỉ giữ két nước tròn
có kích cỡ bằng cái ga ra ở cách mặt đất mười lăm mét. Két nước bị rò nhỏ
giọt. Cứ vài giây nước từ phía trên nhỏ xuống và đập vào cát vón cục bên
dưới. Chẳng có gì nhiều mà xem ngoại trừ nhiều cọ hơn, một vài công cụ
trang trại lấm lem và tấm biển hiệu bằng gỗ dán phong sương nằm trên mặt
đất. Tấm biển được phun sơn bằng tiếng Ảrập và tiếng Anh, có lẽ là nỗ lực
nào đó của người nông dân nhằm bán hàng ở chợ. Dòng chữ tiếng Anh
viết: Chà là - giá tốt nhất. Bebsi lạnh.

"Bebsi?” tôi hỏi.

"Pepsi,” Walt nói. "Anh đọc được ở trên mạng. Không có từ 'p' trong tiếng
Ảrập. Mọi người ở đây gọi nước Bebsi sôđa.”

"Vậy thì anh phải gọi nước Bebsi với bánh bizza?"

"Có lẽ thế."

Tôi cười. "Nếu đây là khu vực được khai quật, thì phải có nhiều hoạt động
hơn chứ? Các nhà khảo cổ học? Các quầy bán vé? Những người bán đồ lưu
niệm?"

"Có lẽ Bast đưa chúng ta đến một lối vào an toàn,” Walt nói. "vẫn tốt hơn là
lẻn qua một đống bảo vệ và những người trông nom.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.