NGAI VÀNG LỬA - Trang 243

Lối vào bí mật nghe có vẻ khá tò mò, nhưng trừ phi tháp nước là lối vào
viễn tải, hay một trong những cây chà là có cánh cửa bị che giấu, tôi không
biết chắc ồ- lối vào-quá hữu ích này có thể ở đâu? Tôi đá chiếc biển Bebsi.
Chẳng có gì ở bên dưới ngoại trừ nhiều cát hơn, từ từ chuyển thành bùn bởi
nước nhỏ giọt, nhỏ giọt, nhỏ giọt từ tháp nước.

Sau đó tôi nhìn gần hơn một vết ẩm ướt ở trên mặt đất.

"Chờ đã.” Tôi quì xuống. Nước đang dồn vào một con kênh nhỏ như thể
cát đang thấm vào kẽ nứt ngầm dưới đất. Đường nứt dài khoảng một mét và
không rộng hơn chiếc bút chì, nhưng khá thẳng không thể là đường nứt tự
nhiên. Tôi đào cát. ở dưới sáu xen-ti-mét, móng tay tôi cạo vào đá.

"Giúp em dọn sạch chỗ này," tôi nói với Walt.

Một phút sau chúng tôi phát hiện ra một tấm đá lát phẳng có kích thước
khoảng một mét vuông. Tôi cố đưa tay xuống dưới các cạnh ẩm ướt của
phiến đã, nhưng nó quá dầy và quá nặng để có thể nhấc lên.

"Chúng ta có thể sử dụng cái gì đó để làm đón bẩy,” Walt gợi ý. "Cậy nó
lên.”

"Hay," tôi nói, "lùi lại nào."

Walt trông như sáp phản đối, nhưng khi tôi lấy cây gậy của mình ra, anh ấy
biết phải tránh xa lối đi. Với sự hiểu biết mới của tôi về phép thuật linh
thiêng, tôi không nghĩ nhiều lắm đến việc tôi cần phải cảm nhận sự liên kết
với Isis. Tôi nhớ khoảng thời gian khi cô ấy phát hiện ra chiếc quan tài của
chồng mình cứ to dần ra trên chiếc thân cây bách, và trong cơn giận giữ và
tuyệt vọng cô ấy đã cho nổ tung cây bách. Tôi truyền những cảm xúc này
và chỉ vào phiến đá. "Ha-di!”

Tin tốt: câu thần chú còn hiệu nghiệm hơn ở St. Peterburg. Chữ tượng hình
phát sáng ở đầu chiếc gậy của tôi, và phiến đá vỡ vụn, để lộ ra chiếc hố đen
bên dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.