NGAI VÀNG LỬA - Trang 260

"Ngươi đã hứa!"

"Chúng tôi không hứa," tôi nói. "ổng nói chúng ta sẽ thảo luận mức phí sau
khi chúng ta tìm thấy cuộn giấy phép thuật. Chúng tôi không tìm thấy gì cả
ngoại trừ một ngõ cụt ở đây."

Con ma gầm gừ, giống chó sói hơn là người. "Nếu ngươi không đến chỗ
chúng ta" ông ta nói, "chúng ta sẽ đến với ngươi."

Linh hồn ông ta phát sáng, ông ấy biến mất trong nháy mắt.

Tôi nhìn Walt một cách căng thẳng, "ông ta nói thế là có ý gì?"

"Anh không biết," anh ấy nói. "Nhưng chúng ta cần phải tìm cách xuyên
qua đống gạch đổ nát đó và thoát ra khỏi đây-một cách nhanh chóng."

Bất chấp nỗ lực của chúng tôi, không có việc gì diễn ra nhanh chóng.
Chúng tôi không thể di chuyển đống đổ nát. Có quá nhiều tảng đá lớn.
Chúng tôi không thể đào xung quanh, đào qua, hay đào dưới nó. Tôi không
dám mạo hiểm sử dụng câu thần chú ha-di hay dùng phép thuật của con dao
đen. Walt không có bùa hộ mệnh nào có ích. Tôi bị thách thức thực sự. Bức
tượng Ptah mỉm cười với chúng tôi nhưng không đưa ra được gợi ý hữu ích
nào, hay tỏ vẻ thích thú với thịt bò khô và nước ép của chúng tôi.

Cuối cùng, đầy bụi, ướt sũng vì mồ hôi, tôi ngồi phịch vào chiếc quan tài
bằng đá và tôi kiểm tra những ngón tay bị phồng da.

Walt ngồi cạnh tôi. "Đừng bỏ cuộc. Phải có cách nào đấy."

"Có cách nào không?" Tôi hỏi, cảm thấy đặc biệt bực bội. "Giống như phải
có cách chữa trị cho anh? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như không có? Chuyện
gì sẽ xảy ra nếu..."

Giọng tôi vỡ òa. Walt quay mặt đi vì thế nó bị khuất vào trong chiếc bóng.

"Em xin lỗi," tôi nói. "Thật tệ quá. Nhưng em không thể chịu được nếu..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.