NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 72

ý thức, thì đằng nào cũng sẽ gây ảnh hưởng vô thức và bị phản hồi
một cách có ý thức. Không phải đều giống nhau cả sao? Tôi cũng
không biết nữa.

“Em muốn đi làm.”
Thời điểm cô ấy thốt ra điều này cũng chưa được bao lâu. Tôi cố vờ

như mình không nhận ra hồi chuông cảnh báo rằng “cô ấy đang muốn
trốn”. Lúc nói câu ấy với tôi, để ra vẻ tự nhiên, cô ấy đã đưa lưng về
phía tôi và cất tiếng nhằm mang lại cảm giác bình thường nhất có thể.
Nhưng vốn dĩ cô ấy khá vụng về, nên hoàn toàn không thể tự nhiên
được.

Có một quán cà phê mới mở gần đây, không gian ở đó rất dễ chịu –
một quán cà phê mang phong cách khoáng đạt của vùng bờ biển Tây
Mỹ, như Los Angeles. Cô ấy đã tới đấy làm việc được hai tuần và rồi
bắt đầu đem lòng yêu thương một kẻ xa lạ. Thật dễ dàng làm sao! Đối
phương cũng rất thích cô ấy. Người đó chính là chủ quán cà phê kia.

Một ngày, người đàn ông đó đã tìm đến gặp tôi. Ngay khi cô ấy vừa

ra ngoài. Tôi đã mời anh ta vào phòng mình.

Đó là một người đàn ông điềm tĩnh. Anh ta tự giới thiệu mình tên là

Wakui. Đôi mắt tinh tường thấp thoáng giấu sau lớp kính cận và một
gương mặt điển trai. Bộ trang phục khoác trên người anh ta cũng
không hề rẻ tiền. Và khác hẳn vẻ hào nhoáng bóng bẩy của quán cà
phê kia, anh ta chỉ yên lặng, tiếp tục nhìn tôi. Người đàn ông ấy đã
từng ly hôn một lần và sống độc thân cho đến tận bây giờ, cũng chưa
từng có con với người vợ trước. Ngoài ra, anh ta còn có hai cửa hàng
cùng tên ở một địa điểm khác, tất cả đều do chính anh ta điều hành.

Trong tôi bỗng trở nên trống rỗng.
“Sự tình thật sự rất phức tạp. Chúng tôi vẫn chưa xác lập quan hệ

chính thức, vì tôi nghĩ mình phải cạnh tranh công bằng với anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.