NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 102

Xuân nói:

- Cậu đi bao lâu, chúng tôi sẽ trả tiền thuê căn phòng này bấy lâu. Cậu

hậu đậu lắm, thường xuyên đánh rơi đồ đạc, nhưng chúng tôi không muốn
cậu đánh rơi cả chúng tôi.

Tôi lang thang khắp nơi, có lúc còn bắt xe đi Đạo Thành (*), giữa

đường xe chết máy, phải cuốc bộ đến lúc mặt trời lặn mới đến được chỗ có
nhà nghỉ. Đen đủi thay lại không còn phòng trống, ông chủ nhà nghỉ đem
cho tôi mảnh chăn bông. Tôi cuộn tròn trong chăn, nằm ngay trên lối đi,
ngắm bầu trời ngàn sao lấp lánh. Vừa nhấm được ngụm rượu cho ấm bụng
thì Quản Xuân gọi đến. Chúng tôi chuyện phiếm rồi tình cờ nhắc đến Gà
Con.

Quản Xuân kể, một hôm Gà Con đến quán rượu, dắt theo người chồng

là cán bộ nhà nước mà gia đình mai mối cho cô ấy.

Tôi không biết cô ấy sống ra sao. Có lần, đang đêm, tôi nhận được

điện thoại của Gà Con khi tôi đang ở hồ Lô Cô (**). Cô ấy khóc thổn thức
trong điện thoại mà không nói gì cả, tôi cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng
khóc thương tâm của cô ấy.

Tôi biết vì sao. Có thể vì người chồng cán bộ nhà nước đối xử với cô

ấy không tốt, cũng có thể vì cô ấy hơi quá chén.

Từ bữa đó, cô ấy không liên lạc với tôi nữa, dù tôi có chủ động gọi,

cũng không ai nghe máy. Vài tháng sau, khi tôi gọi lại lần nữa, thì số điện
thoại đó không còn tồn tại.

Hơn một năm sau, tôi trở lại Nam Kinh. Chủ nhà nói với tôi, căn

phòng vẫn được nộp tiền thuê đều đặn, chìa khóa chưa thay, tôi cứ việc vào
nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.