NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 20

trọc, nghẹn ngào dặn dò bạn mình hãy bảo trọng. Chúng tôi rảo bước đến
thư viện, nô đùa trên bãi cỏ, uống rượu bên hồ nước, mượn thẻ IP của nhau
và gọi điện đường dài. Chúng tôi im lặng khi bạn mình khóc và vắt óc tìm
cách chuyển chủ đề.

Rồi tôi nhớ lại hình ảnh Đầu Heo chạy điên cuồng trên sân vận động

năm xưa. Trong đêm khuya, ánh sáng của muôn ngàn vì tinh tú rọi trên
gương mặt gã trai trẻ, gã chạy miết, mặc cho sức cùng lực kiệt, như thể,
nếu cố gắng sẽ đuổi kịp cô gái gã yêu.

Chúng tôi đọc vang bức thư tình vừa viết xong, cẩn thận sửa lại từng

câu, từng chữ, cẩn trọng hơn bất cứ hội nghị, hội thảo nào mà chúng tôi
tham dự sau khi tốt nghiệp và đi làm chính thức. Như thể, cứ thế sẽ được
đứng giữa vườn hoa ngày xuân không bao giờ tàn lụi. Chúng tôi không có
bí mật, không có phiền muộn, chúng tôi giống bài thơ trác tuyệt, không cần
gọt giũa, mà vần điệu cứ tự nhiên tuôn trào dào dạt, khắc cốt ghi âm, lấp
lánh rực rỡ mãi mãi trong miền ký ức thăm thẳm.

Chúng tôi tụ hội ở Nam Kinh trước ngày Đầu Heo kết hôn. Không còn

phải lăn tăn mất bao nhiêu tiền cho một bữa ăn, chúng tôi chỉ ôn lại chuyện
xưa mà chẳng thèm nhắc đến chuyện nay. Bởi vì chúng tôi vẫn đang đắm
mình trong bài thơ trác tuyệt ấy, bài thơ đã bị mười năm thời gian vùi chôn
nhưng chúng tôi vẫn thấy nó.

Nhắc lại những tháng ngày đói khổ của đời sinh viên, chúng tôi ôm

bụng cười ngất.

Đầu Heo đạp bàn gọi nhân viên phục vụ nhà hàng, bảo nướng chục

con hàu, cho thật nhiều tỏi, mang ngay lên đây.

Rồi nó hứng chí nâng cốc và bảo:

- Tôi sắp kết hôn, mọi người cùng cạn nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.