NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 211

năm ấy, khi những người nông dân hăng máu xông vào nhau thì hậu quả là
có hai người bị trọng thương.

Mã Lợi là một trong số đó.

Cô ấy bị đâm mù mắt trái.

Một kẻ khác là tên “Chó điên” nức tiếng của đội ba. Gã đó từ nhỏ đã

có vấn đề về thần kinh, không ai dám động vào gã. Gã nhỉnh hơn bọn tôi
bốn, năm tuổi, không thèm đi học. Ai không may làm đổ bờ tường trát bùn
nhà gã hoặc giẫm nát hoa màu nhà gã thì gã sẽ xách dao phay xông đến nhà
người đó, rượt đuổi đâm chém họ suốt một tuần liền.

Chó điên đâm mù mắt Mã Lợi.

Vì thế Tiểu Sơn mới tháo xích xe máy, đập túi bụi vào người gã. Cứ

nhằm đầu gã mà nện.

Chó điên không chết, và tôi cũng không rõ gã nằm viện mất bao lâu,

vì năm lớp bảy tôi phải chuyển trường. Tôi chuyển đến một nơi còn quê
mùa, lạc hậu hơn cả quê tôi, nơi đó thậm chí không đủ tiêu chuẩn để lên
cấp thị trấn, vẫn gọi là xã Kim Lạc. Chỉ vì nghe nói ở đó tỷ lệ học sinh đỗ
vào cấp ba rất cao, nên mẹ tận dụng mọi mối quan hệ, chuyển tôi đến đó
học.

Xã hội đen ở xã này không phát triển cho lắm, nhờ vậy bầu không khí

học tập trong trường rất sôi nổi. Chỉ một chiếc xe cà tàng của tôi cũng đã
trở thành tâm điểm của toàn trường. Ngồi hàng ghế sau tôi là hai bạn nữ.
Các bạn được gia đình đóng tiền ăn cố định cho nhà ăn của trường nên suất
ăn của các bạn phong phú hơn những người khác, bữa trưa mà có cả món
măng tây xào thịt. Họ mời tôi nhưng tôi từ chối.

Tôi nghĩ, nếu nhận ân huệ của phụ nữ, bạn sẽ phải trả giá rất thê thảm.

Quan điểm này của tôi vẫn được duy trì cho đến tận bây giờ. Người ta tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.